Bốn chúng tôi sinh cùng một năm, nghĩa là cùng một tuổi và học chung một lớp. Tôi, Linh, Loan là con gái còn Nam là con trai. Trong nhóm, bạn Linh lớn con hơn cả. Linh có tính chịu khó, cần cù và chưa bao giờ nói dối nên được chúng tôi tôn làm nhóm trưởng.
Trường cách nhà của chúng tôi ở gần mười cây số. Sáng, chúng tôi thường đợi nhau ở giếng Xép, để cùng đi đến trường. Thường khoảng mười một giờ trưa thì tan lớp, bốn chúng tôi vui vẻ đi về nhà. Những hôm trường tổ chức phụ đạo hay ngoại khóa chúng tôi mang theo cơm nắm, ở lại trường và chạng vạng tối mới về đến đầu thôn.
Ở quê, về mùa đông, trời rét, mưa rả rích suốt ngày. Có những hôm mưa vuốt mặt không kịp. Từ trong nhà nhìn ra ngoài trời, những cơn mưa liên tiếp đuổi nhau, nước trắng cả một vùng trời. Gió bấc ù ù thổi kéo theo cái lạnh về buốt chân. Những lúc như thế, ít ai muốn ra khỏi nhà, trừ những người có việc phải đi.
Hôm đó, lớp chúng tôi bỏ mất một tiết học đầu giờ vì lý do đặc biệt, thầy giáo không đến được. Học xong tiết cuối, đồng hồ chỉ hơn hơn mười một giờ trưa. Nhà trường thông báo chiều nay sẽ học bù tiết buổi sáng. Về nhà rồi e trở lại không kịp. Bốn đứa chúng tôi thống nhất với nhau nhịn đói ở lại lớp. Trời lạnh mà nhịn đói thì thật là khổ nhưng không còn cách nào hơn. Mỗi đứa leo lên một cái bàn nằm nghỉ. Chúng tôi cố nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được vì vừa lạnh lại vừa đói. Lớp học làm bằng tre, nứa, bốn bề toang hoác, từng cơn gió bấc nối đuôi nhau thổi, lạnh buốt gáy, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng chịu đựng.
Đúng một giờ rưỡi chiều, thầy giáo đến. Thầy xin lỗi cả lớp vì buổi sáng không đến được. Tiết học thêm chiều hôm đó cũng không bình thường, kéo dài thêm gần ba mươi phút.
Trời mưa và lạnh. Bốn chúng tôi mang bốn chiếc áo tơi, chạy lúp xúp về nhà. Lúc này cái bụng bắt đầu lên tiếng. Bên ngoài mưa rét buốt như kim châm. Bên trong cái bụng đói cồn cào, thật khó chịu. Về đến cầu Trìa, tức là đi được nửa đoạn đường, đứa nào, đứa nấy gần như muốn xỉu. Chúng tôi động viên nhau cố gắng. Trong đám chúng tôi có Loan là mệt nhất. Tôi biết sáng nay Loan chưa có gì lót bụng, bây giờ có vẻ nó đi không nổi. Loan bị tụt lại đằng sau.
Đến thôn Liêm Công Phường, chúng tôi dừng lại chờ Loan. Môi Loan nhợt nhạt, run lên cầm cập. Linh bảo chúng tôi ngồi nghỉ rồi chạy vào mấy nhà phía bên trái đường. Mùa đông mưa gió mịt mù, nhà ai cũng đóng cửa im ỉm. Linh hết gõ cửa nhà này đến nhà khác nhưng không xin được gì. Linh quay trở ra với hai tay không, cùng nỗi buồn vô hạn. Nhìn Loan như con gà rù, hai hàm răng đánh vào nhau, Linh bảo chúng tôi chờ tiếp, rồi chạy sang mấy nhà phía bên phải.
Khoảng mười lăm phút sau, Linh trở ra, trên tay cầm một gói khoai. Linh phát cho mỗi người chúng tôi một củ. Tất cả đúng ba củ. Tôi nhìn Linh hỏi:
- Phần của bạn ở đâu, bạn không có à?
- Mình ăn rồi, các bạn cứ tự nhiên mà ăn đi!
Chúng tôi mừng lắm. Lúc này có được củ khoai giống như người sắp chết đuối vớ được phao. Chúng tôi ăn nghiến ngấu, ăn luôn cả vỏ.
Chúng tôi tiếp tục đi. Càng về chiều, mưa càng nặng hạt, gió càng thổi mạnh. Mưa và gió đang thử thách đám học trò chúng tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi dừng lại để xoay chiếc áo tơi, tránh mưa và tránh gió. Đến ngã tư Hiền Lương bỗng bạn Nam kêu lên:
- Con Linh bị té! Chúng tôi chạy lại dìu Linh vào chỗ gốc phi lao gần đó. Tôi lấy lọ dầu Cù Là xoa cho Linh. Cả bọn chúng tôi đang loay hoay chưa biết làm gì tiếp theo thì may quá, một người đàn ông đi xe đạp, mang chiếc xà cột chạy ngang. Ông ta giống như cán bộ xã đi họp về. Chúng tôi gọi ông ta lại. Ông ta dừng xe, lấy tay sờ lên trán Linh và nhìn bạn ấy một lúc rồi nhảy lên xe, nói với theo:
- Chờ một chút!
Ông ta đạp xe như bay vào trong xóm. Khoảng vài phút sau trở ra, ông ta lấy ra một cốc trà đường nóng bón cho Linh. Vừa bón ông ta vừa lẩm nhẩm:" Con này bị đói xỉu, chắc chắn từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì!” Khi Linh tỉnh lại, ông ta lấy trong xà cột ra mấy củ khoai, đưa cho Linh và cho chúng tôi. Xong ông ta nhảy lên xe, lẫn vào trong màn mưa dày đặc.
Linh tươi tỉnh như cũ. Chúng tôi lại tiếp tục đi về nhà. Lúc này tôi mới trách Linh:
- Thế mà lúc nãy bạn nói đã ăn rồi, bạn làm bọn mình một phen hú vía.
- Thì có sao đâu!- Linh đáp.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, cười, nói một cách hồn nhiên, sự hồn nhiên của tuổi học trò, át cả mưa rét.
Lần đầu tiên chúng tôi mới nghe Linh nói dối.
Đ T S
Xem thêm, xin mời vào trang Web: Thienphuoc.com hay Sieuthihanghiem.com