CẢM
ƠN MIỀN TRUNG—Thơ Đào Trường San
Có những năm miền Trung đổ lửa
Uốn cong queo mấy ngọn gió Lào
Rượng khô khốc nứt hình chân vịt
Mây sợ tản dần chẳng dám bay ngang
Có những năm miền Trung mưa giăng
Suốt ngày đêm trắng đồng, trắng nước
Lụt trên núi đổ về không báo trước
Phải bỏ làng sơ tán tạm vùng xa
Có những năm miền Trung rét cắt da
Môi tím tái, khăn quấn dày cả cổ
Những đợt heo may, da nút đau dễ sợ
Thương người già đêm ngủ buốt xương
Miến Trung ơi ta nhớ, ta thương
Mảnh đất sinh ra suốt đời hứng khổ
Cho hai đầu tổ quốc xanh màu mỡ
Vẫn vô tư và mãi yêu đời
Miền Trung ơi, xin được nói đôi lới
Cám ơn miền Trung nghèo chung thủy
Nếu không có một miền Trung giản dị
Thử hói đất này tai họa giáng vào đâu ?
ĐTS