TỰ HÀO CÔN ĐẢO---Thơ Đào Trường San
Những tấc đất mấy đời chịu trận
Giữa hoang sơ thiếu thốn đủ điều
Thương tháng năm vo tròn tủi hận
Côn Đảo ngục tù bóng dáng liêu xiêu
Ta giật mình con chim nhỏ vừa kêu
Xé im lặng miền hoang sơ đánh thức
Ngước nhìn lên mênh mông trời đất
Hình bóng cha ông thuở trước hiện về
Tiếng gông cùm, tiếng roi vọt nghe ghê
Rờn rợn bên tai từ xả lim chuồng cọp
Máu đỏ cầu tàu, xương dày lớp lớp
Côn Đảo một thời đau nhói tim gan
Nghe từ rừng, từ biển, tiếng kêu oan
Lũ bán nước giết nhiều người vô tội
Hỡi linh thiêng ước ao đâu có lỗi
Mà hòa bình công lý bị phanh thây
Những vong hồn đang lảng vảng đâu đây
Tìm đồng đội giữa bốn bề hoang vắng
Biển mặn sâu hỏi rừng xanh thẳm
Sao quá nhiều những ngôi mộ vô danh
Chị Sáu hiện về tất cả đứng xung quanh
Sung sướng hát bài ca chiến thắng
Côn Đảo linh thiêng, cây bàng đứng thẳng
Thật tự hào, xanh sắc lá mùa Thu !
ĐTS