Trang chủ
 
Giới thiệu
 
Tin tức
 
Thư cảm ơn
 
Danh sách tài trợ
 
Liên hệ
English
Công tác - Hoạt động
»  Các dự án
»  Các hoạt động
»  Công tác từ thiện
»  Địa chỉ cần giúp đỡ
Thông tin - Tư vấn
»  Tư vấn du lịch
»  Tư vấn pháp luật
»  Văn bản pháp quy
»  Tủ thuốc từ thiện
»  Mẹo vặt trong đời sống
»  Trang viết của bạn đọc
»  Trang tin tức sự kiện
»  Sản phẩm mới
»  Những con số biết nói
»  NHẮN TÌM ĐỒNG ĐỘI
»  Rao vặt từ thiện
»  Những chuyện cảm động về tình đồng loại
»  Đặc sản quê hương
»  Tin vui
»  Thông tin về các nhà tài trợ
»  Tin cần biết
Gương sáng
»  Gương sáng người khuyết tật
»  Gương sáng cộng đồng
Góc thư giãn
»  Thơ chọn lọc
»  Truyện chọn lọc
»  Siêu thị cười
»  Câu chuyện bốn phương
»  Đố vui
»  Chuyện lạ của VIỆT NAM
»  Giải đáp câu đố
»  Chuyện lạ đó đây
Thư viện ảnh
»  Tư liệu các cháu
»  Tư liệu Cơ sở - Chi hội
»  Họp mặt Hội viên
»  Hội thảo - Hội nghị
»  Hoạt động cộng đồng
»  Các Mạnh thường quân
»  Lãnh đạo chính quyền
»  Ảnh du lịch
»  ẢNH LẠ
»  Ảnh lạ trong và ngoài nước
Ảnh du lịch ngoài nước
»  Cảnh đẹp
»  Ảnh mùa xuân
Tìm kiếm
Chọn giá : VND
-
Quà tặng khuyến mại
Tình trạng sản phẩm
Thống kê truy cập
50.389.439 lượt truy cập
193 đang trực tuyến
GIA ĐÌNH BÀ THÀNH- Chuyện ngắn của ĐÀO TRƯỜNG SAN












GIA ĐÌNH BÀ THÀNH

Một ngôi biệt thự hạng sang nằm uy nghi trong một con hẽm rộng. Ngôi biệt thự này được xây theo kiểu cổ của châu Âu, vừa đẹp, vừa sang trọng, khác hẳn với những ngôi nhà liên kế ở quanh đó. 

Chủ nhân của ngôi biệt thư là hai vợ chồng không có con. Ông chồng tên Đạt còn bà vợ tên là Thành. Bà Thành làm giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn Thành Công. Ông Đạt và bà Thành trước đây đều là dân buôn bán. Bà Thành buôn bán đường dài. Ông Thành buôn bán lặt vặt xung quanh khu vực đường Hàm Nghi, tiền kiếm không đủ để ông ăn sáng, hút thuốc và uống cà phê.

Một lần, ông Đạt đi theo người bạn "nhảy tàu chợ”. Tại đây, ông gặp được bà Thành. Hai người cùng quê và họ làm quen với nhau qua giọng nói. Càng ngày họ càng thân nhau và yêu nhau lúc nào không hay. Giờ thì họ đã trở thành vợ chồng.

Căn biệt thự chủ yếu là do tiền của bà Thành buôn bán tạo dựng nên. Ông Đạt chỉ góp công. Căn biệt thự đồng thời cũng là văn phòng của công ty Thành Công. Hai người lập ra công ty cốt để xuất hàng qua Nga, chủ yếu là áo quần may mặc sẵn. Việc buôn bán phần lớn do bà Thành làm. Ông Đạt chủ yếu làm công tác "đối ngoại” , nói nôm na là đi đãi khách và trông coi văn phòng.

Căn biệt thự rộng thênh thang nhưng chỉ có ba người ở, hai vợ chồng ông Đạt, bà Thành và một bà già giúp việc. Họ nuôi một con chó Becgiê để giữ nhà, đặt tên là Maico. Con Maico khôn đáo để. Người lạ vào nhà, nó lẳng lặng đi theo. Ai chạm vào đồ vật trong nhà là nó để ý ngay. Hễ người lạ cầm bất cứ đồ vật nào mang đi là con Maico ngoạm ngay vào lai quần để cảnh báo. Lúc đó, người khách lạ chỉ còn cách duy nhất là bỏ lại, nếu không muốn nó cắn. Tối đến, con Maico đi một vòng quanh ngôi nhà, sau đó nằm ngay ở cửa. Nếu cửa chưa đóng, con Maico nằm ở đó canh chừng. Đến giờ đi ngủ, tức là khi đèn ở hành lang tắt, nếu cửa vẫn chưa đóng, con Maico sủa toáng lên. Nghe tiếng của Maico, ông Đạt phải ra đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa, con Maico ra hành lang nằm. Nó rất khôn, nằm lặng như khúc gỗ. Hễ có tiếng động là Maico vểnh tai lên nghe ngóng. Hai cái tai của con Maico giống như giàn rada bao quát cả một vùng rộng. Không một thứ gì có thể lọt qua được đôi tai và đôi mắt tinh ranh của nó.

Khu phố nơi gia đình ông Đạt và bà Thành cư ngụ là một khu phố yên tĩnh. Theo như lời của anh cảnh sát khu vực khu phố này phần đông là các hộ gia đình cán bộ công nhân viên chức ở. Duy nhất ở gần cuối con hẻm, kế nhà của ông Đạt và bà Thành là một gia đình "có vấn đề”. Ở gia đình đó, hai anh em thằng Hùng có biểu hiện chích hút xì ke. Trong khu phố, năm ngoái, xảy ra hai vụ mất xe, người ta đang nghi cho hai anh em của nó Hùng lấy.

Hai anh em thằng Hùng từ lâu đã để mắt vào căn biệt thự của bà Thành nhưng chưa có dịp ra tay. Chúng suy đoán "đã xây được biệt thự tức là nhà giàu, nuôi chó Becgie tức là nhà có nhiều tiền của..”. Mấy lần anh em nhà thằng Hùng định lẻn vào nhà bà Thành nhưng con chó dữ quá nên chưa dám. Chúng định dùng thuốc đánh bả nhưng con chó quá khôn, không đánh được. Con Maico không bao giờ ăn những thứ đồ ăn lạ lẫm. Nó chỉ ăn những thức ăn của gia đình ông Đạt mà thôi. Đối với những thức ăn, những đồ vật lạ, con Maico chỉ lấy mũi ngửi rồi bỏ đi.

Hai anh em thằng Hùng bắt đầu nghiên cứu quy luật đi lại của ông Đạt và bà Thành, nghiên cứu kỹ con Maico để tính toán cho "chuyện lớn”.

Một lần thằng Hùng thấy ông Đạt dẫn con Maico đi trong vườn, bỗng phía ngoài đường, ngay trước cổng nhà ông Đạt, xuất hiện một con chó cái. Thế là con Maico bỏ chạy ra phía đó. Thằng Hùng có vẻ thích thú. Nó đứng cười một mình.

Ông Đạt là người rất thích xem truyện của Trung Quốc. Ông mê xem phim Trung Quốc quên cả mọi chuyện kể cả việc đóng cửa trước khi đi ngủ. Cũng may gia đình ông có con Maico cẩn thận. Những lúc như thế con Maico sủa rất to. Nó còn dùng đuôi gõ vào cửa để báo hiệu cho chủ.

Trên màn hình đang chiếu phim Bao Công xử án. Ông Đạt thích lắm! Ông thích nhất là nhân vật Bao Công, thiết diện vô tư. Ông nghĩ, "thời buổi này, xứ ta có một ông như ông Bao Công ở trong phim thì hay biết mấy!”. Với những bộ phim như thế, chẳng bao giờ ông Đạt bỏ xem một buổi nào. Chưa đến giờ chiếu, ông cứ nôn nao chờ đợi.

Hết giờ chiếu phim rồi mà vẫn chưa thấy ông Đạt ra đóng cửa. Con Maico kiên nhẫn ngồi đợi. Nó chưa lên tiếng vì chưa đến giờ đi ngủ. Một lát sau, ánh đèn ngoài hành lang vụt tắt, con Maico bắt đầu sủa. Nó sủa một tràng dài rồi đợi. Không thấy ai ra, nó lại sủa tiếp. Lần này con Maico sủa to và dài hơn. Ngoài sủa, con Maico còn dùng đuôi gõ vào cửa. Ông Đạt giật mình chạy ra, đóng cửa lại và lấy tay xoa nhẹ lên đầu con Maico, để khen và cảm ơn nó. Con Maico ngoe ngẩy cái đuôi, phấn khởi.

Hơn tháng nay, trong nhà hai anh em thằng Hùng xuất hiện một con chó cái. Con chó được thằng Hùng nuôi và huấn luyện cẩn thận. Thằng Hùng nhốt con chó trong nhà, thỉnh thoảng mới dắt nó đi dạo. Con chó khôn ngoan ra phết, lại trung thành với chủ nữa. Cứ trời chập choạng tối là con chó ra nằm ở phía sau nhà. Nó nằm đúng cái ổ được anh em nhà thằng Hùng lót sẵn.

Ông Đạt ngồi bên chiếc tivi. Ông dán mắt vào màn hình. Trên tivi đang chiếu tiếp tập mười hai phim Bao Công xử án. Trong tập này, người ta đề cập đến người chị của Bao Công. Ông Đạt lẩm bẩm:" Để xem ông ta xử thế nào, có nể nang như ở mình không!…”.

Ở nhà bên, hai anh em thằng Hùng hồi hộp chờ đợi. Đồng hồ trên tay thằng Hùng đã nhích dần đến con số chín. Bên ngoài trời tối đen. Thằng Hùng thả con chó đốm ra. Con chó chạy một vòng xung quanh nhà rồi chạy về phía nhà ông Đạt. Con Đốm khịt khịt hai lỗ mũi, đi lui, đi tới. Được một lát, từ trong nhà ông Đạt, con Maico chạy lại, ve vẩy cái đuôi, mừng rỡ. Sự biểu lộ tình cảm của con vật cũng giống con người. Lúc đầu chúng ve vãn, đôi chút ái ngại dần dà quấn quít lấy nhau. Hai anh em thằng Hùng khẽ kêu lên:" Dính rồi!”. Con chó đốm chạy ra phía ngõ, con Maica ngoan ngoãn chạy theo. Cứ thế chúng chạy đi, xa dần, xa dần rồi mất hút.

Ông Đạt sau khi xem hết tập phim, tắt đèn ở hành lang, không thấy con Maica gõ cửa hay sủa. Ông yên trí lên phòng đi ngủ.

Hai anh em thằng Hùng rón rén vào nhà ông Đạt. Trong nhà tối thui. Hai anh em thằng Hùng bèn đứng lại ít phút để con mắt của chúng làm quen với bóng đêm. Sau đó chúng nhẹ nhàng đi lên cầu thang. Không mấy khó khăn để hai anh em thằng Hùng đi lại, luồn lách ở trong nhà ông Đạt. Căn nhà rộng thật. Thế này mà chỉ có ba người ở, chỉ mỗi việc lau nhà cũng đủ mệt. Hai anh em thằng Hùng đẩy cửa lẻn vào một phòng đang khép hờ. Đây là phòng ngủ của hai vợ chồng ông Đạt. Trong sự tĩnh mịch, hai anh em thằng Hùng nghe rõ tiếng thở đều. Ông Đạt đã ngủ say. Dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn thờ Phật Bà Quan Âm hắt ra, hai anh em thằng Hùng nhìn thấy chiếc túi xách của phụ nữ treo bên tủ." Chắc là túi của bà chủ!”, chúng thoáng nghĩ, nhanh tay gỡ lấy chiếc túi. Đúng lúc ông Đạt trở người, chúng nhanh nhẹn cúi gập người xuống. Tiếng ông Đạt lại ngáy tiếp, hai anh em thằng Hùng nhẹ nhàng như hai con mèo trở ra, không quên khép hờ lại cánh cửa như cũ.

Ông Đạt dậy sớm tập thể dục. Ông có thói quen chạy bộ trong vườn. Khi đến cửa, ông Đạt hết hồn. Đêm qua, cửa không đóng. Con Maico vẫn nằm bên cạnh cửa."Lạ thật, tại sao tối qua con Maico không sủa, hay là nó ốm!”, ông Đạt tự đặt ra câu hỏi. Ông đến bên con Maica sờ vào nó. Con Maico ngúng ngẩy cái đuôi, bình thường như mọi khi. Song ông Đạt vẫn cảm thấy có điều gì bất ổn. Ông đi một vòng xung quanh và cả trong nhà quan sát. Chiếc tivi, chiếc xe gắn máy vẫn còn nguyên. Không thấy có dấu vết lạ. Ông lững thững ra ngoài vườn hít thở.

Bà Thành lỉnh kỉnh mang nhiều thứ về nhà sau một chuyến đi Hà Nội. Phụ nữ có khác. Bà mang về toàn là đồ ăn chủ yếu là rau và trái cây của ngoài Bắc. Mùa lạnh, rau, trái cây ở ngoài Bắc tươi ngon..Nhiều khách trong Nam, ra Hà Nội công tác, tranh thủ mua vài thứ rau quả về ăn hay làm quà. Thời buổi cưỡi mây, về gió, mang hàng tươi sống cũng tiện. Trời cũng đã bắt đầu tối. Cảnh tối mùa này ở trong Nam xuống nhanh. Loáng một cái, xung quanh phủ một màu đen kịt. Bà Thành vội đi tắm rửa, ăn uống qua loa rồi lên phòng ngủ một giấc đến sáng.

Khi thức dậy, bà Thành thường ngắm nghía mình bên chiếc gương soi gắn ở tủ. Bà tìm lược để chải đầu nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Bỗng bà kêu toáng lên:

- Ông Đạt ơi, chiếc túi của tôi treo bên tủ, ông cất ở đâu rồi?

Nghe tiếng bà Thành gọi, ông Đạt vội vàng chạy lên:

- Tôi đâu cất chiếc túi của bà, mà bà để nó ở đâu?

- Treo ở tủ chứ để ở đâu!- Bà Thành khẳng định.

- Ở đâu thì còn đó, chứ làm sao mất được, hay bà có mang nó đi theo không?

- Không, tôi để chiếc túi ở nhà, treo bên tủ, trong túi còn mấy nghìn dolar vừa lấy ở ngân hàng về, thế có ai vào nhà mình không?

- Không, không có ai vào nhà minh cả!- Ông Đạt khẳng định.

- Hay là ông mang cho ai?- Bà Thành gắt lên, không còn bình tĩnh nữa.

- Trời đất!- Ông Đạt ngạc nhiên, bà ăn nói gì kỳ vậy?- Hai người lục tung mọi ngăn tủ, tìm khắp nơi trong nhà. Vẫn không thấy bóng dáng của chiếc túi đâu. Bà Thành ngồi thừ ra:" Hay mình mang đi đâu mà không nhớ?”. Bà soát lại trí nhớ của mình và bà quả quyết:" Không, mình không mang túi đi đâu cả!”. Còn ông Đạt tỏ vẻ buồn rầu. Ông ngồi lên giường, chờ sự giận dữ của bà vợ. Trong đầu ông hiện lên cái lần quên đóng cửa. Ông nghi cho hai anh em thằng Hùng lấy nhưng không có chứng cứ buộc tội. Ông ngồi lặng như người mất hồn. Bà giúp việc, nghe ồn ào chạy lên. Bà Thành nhìn sự thiểu não của chồng, nhìn bà giúp việc, sợ bà ấy hiểu lầm, bà Thành khoát tay, nói với ông Đạt:

- Thôi bỏ đi!

Bà Thành đi Trung Đông tìm cơ hội làm ăn. Bà dự định đi một tháng. Trước khi đi bà Thành dặn đi, dặn lại ông chồng ở nhà cẩn thận. Bà mua sẵn các loại thức ăn cho chồng, để kín cả chiếc tủ lạnh. Xem ra bà Thành cũng biết thương chồng và chu đáo hết mức.

Kể từ ngày xảy ra mất chiếc túi xách, ông Đạt tỏ ra thận trọng hơn. Ông cảnh giác cả với con Maico. Ban ngày, ông để con Maico đi lại tự do. Ban đêm, ông lấy xích xích con Maico lại. Con Maico vẫn trung thành với chủ. Đến giờ đi ngủ, cửa chưa cài là nó sủa lên inh ỏi. Kẻ lạ xâm nhập vào nhà là nó chồm lên. Ông Đạt yên tâm:" Chẳng có kẻ nào dám xông vào nhà mình ban đêm!”.

Ăn tối được một lát, ông Đạt lại ngồi vào coi ti vi. Hôm nay trên màn hình đang chiếu phim Tây du ký. Phim này ông Đạt coi nhiều lần rồi nhưng ông vẫn thích. Công việc dù có bận mấy ông vẫn tranh thủ coi cho bằng được.

Hết phim, ông Đạt tắt đèn ở hành lang. Con Maico không sủa. Ông biết cửa đã đóng nhưng vẫn đi xem lại. Đúng là cửa đã đóng thật! Con Maico bị xích, nằm cạnh cửa. Bên ngoài con chó đốm lảng vảng nhưng không vào được. Ông nhìn con Maico, nhìn con chó đốm rồi lẩm bẩm:" Tụi mày cũng hư lắm!”. Ông từ từ đi lên cầu thang. Tất cả đều yên tĩnh.

Mùa hè. Đêm ngắn. Vừa đặt lưng xuống đã hết đêm. Ông Đạt ngồi dậy, vươn vai, bước ra khỏi phòng. Ông đi xuống nhà, vòng ra phía trước. Ông mở xích cho con Maico. Nó đứng dậy rùng mình mấy cái, lanh lợi trở lại. Hình như có tiếng trẻ khóc. Ông Đạt vểnh tai nghe. Đúng là tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc nghe rất gần. Ông mở cổng, con Maico nhảy ra ngòài. Bỗng nó sủa lên inh ỏi. Ông Đạt bước tới chỗ con Maico đang sủa. Trước mặt ông là một đứa trẻ đang khóc. Đứa trẻ được quấn trong một chiếc khăn lông dày và to, đặt bên vệ đường, sát gần trước cổng của nhà ông. Ông nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy một ai. Ông ghé lại, bế đứa trẻ lên. Một bé trai kháu khỉnh. Đứa bé khoảng gần một tuổi, chắc có ai vừa mới đặt thằng bé ở đây vì tấm khăn như vẫn còn hơi ấm. Đứa bé vừa ngủ dậy, khóc ré lên. Vừa lúc đó bà giúp việc từ trong nhà chạy ra. Ông Đạt đưa thằng bé cho bà giúp việc bế vào nhà. Vừa đi bà vừa dỗ thằng bé, vừa nói:" Khổ thân, kháu khỉnh thế này mà bị bỏ rơi!”

Thằng bé được đặt trên gường. Ông Đạt đi pha sữa rồi đưa cho bà giúp việc bón cho nó. Thằng bé uống hết ly sữa nhỏ, xong, nằm im. Khi nãy có lẽ thằng bé khóc vì bị đói. Ông Đạt nhìn kỹ thằng bé. Một đứa bé trắng trẻo dễ thương.

Giờ thì ngoài những việc thường làm, ông Đạt còn phải phụ với bà giúp việc trông coi thằng bé. Thằng bé được ông tạm đặt cho cái tên là Lượm. Thằng Lượm rất dễ nuôi. Cứ cho ăn xong, đặt thằng Lượm vào chiếc nôi của Trung Quốc, ấn công tắc điện, cái nôi tự đung đưa, thế là nó ngủ. Thỉnh thoảng thằng Lượm được bà giúp việc và ông Đạt bế đi lang thang trong khu nhà.

Bà Thành đi công tác về. Bà ngạc nhiên khi trong nhà xuất hiện một thằng bé. Việc đầu tiên là bà hỏi ông Đạt:

- Thằng bé ở đâu ra?- Con cái của nhà ai vậy?

-Vừa lượm được ở trước nhà mình đó- Ông Đạt trả lời.

- Lượm?- Bà Thành trố mắt hỏi lại. Bà bế thằng bé lên, nhìn thật lâu, từ đầu đến chân nó. Một thằng bé khôi ngô, tuấn tú. Bà nghĩ trong bụng:" Người ta chỉ vứt con khi còn đỏ hỏn, lúc vừa mới sinh ra hoặc bị tật nguyền. Đằng này thằng bé đã gần một tuổi lại xinh xắn… Không thể tin nổi!”. Bà giúp việc thấy bà Thành có vẻ băn khoăn, lựa lời phân giải:

- Đúng đó Cô Hai, thằng bé được tôi và ông Đạt mang vô từ ngoài đường, ai đã bỏ rơi nó. Tội nghiệp! Vừa nói bà vừa lấy tay véo nhẹ vào má thằng bé, nói:

- Thằng này ngoan lắm!

Bà Thành nửa tin, nửa ngờ. Đợt trước bà mất chiếc túi xách, lần này lại nhặt được thằng bé. Bà nhìn kỹ hai con mắt của thằng bé, có nét giống ông Đạt. Nhưng rồi lại bà nghĩ, hai vợ chồng bà lấy nhau đã mấy năm vẫn chưa có con, giờ nhặt được một thằng bé kháu khỉnh, chắc là ý của trời. Mọi thứ nghi ngờ, bà Thành gạt qua một bên. Một tuần sau bà Thành lại đi công tác.

Bà Thành nhận được điện khẩn phải về gấp. Ông Đạt bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẫy. Bà Thành bỏ hết mọi việc quay về nhà. Ông Đạt bị một chiếc xe tải cán, chấn thương sọ não nặng, đang hôn mê, khoảng hai giờ sau thì ông tắt thở.

Nghe người ta thuật lại, ông Đạt đang đi xe máy về đến gần nhà, lúc đó trời nhá nhem tối, bị hai thanh niên đi trên xe máy, vọt lên, giật đồng hồ. Ông Đạt té xuống đường cùng lúc chiếc xe tải trườn tới, cán lên người ông. Hai tên đi xe máy sau khi gây tai nạn đã biến dạng. Ông Đạt được mấy người đi đường đưa đi cấp cứu.

Bà Thành đau đớn đến tột độ. Hai vợ chồng bà sống với nhau tuy không có con nhưng đầm ấm. Ông Đạt là niềm động viên an ủi bà những lúc khó khăn, mệt mỏi. Giờ ông mất đi để lại cho bà một sự trống vắng và nỗi buồn vô hạn. Căn biệt thự vốn đã rộng giờ càng rộng hơn, bà Thành cảm thấy quá cô đơn. Bà gom hết đồ đạc, áo quần của ông Đạt mang hết ra ngoài mộ đốt. Bà đốt từng thứ một. Mỗi lần đốt, bà như đốt đi một phần cơ thể của mình. Ngọn lửa cứ vô tư cháy, như cháy vào gan ruột của bà. Từng ngọn khói bay lên, quyện vào nhau, đôi khi nó dạt xuống như để cúi chào, tạm biệt bà trước khi bay thẳng lên không trung, mất hút.

Một tuần sau, kể từ ngày ông Đạt mất, công an quận mời bà Thành lên để nhận lại chiếc túi xách. Hóa ra hai anh em thằng Hùng ở bên cạnh lấy. Thế mà có lúc bà ngờ vực cho chồng. Bà cảm ơn mấy chú công an, nhận lại túi xách, bước chậm rãi về nhà.

Mọi khi về đến cổng, ông Đạt thường chạy ra, mở cổng cho bà. Hôm nay bà tự mở cổng lấy. Hình ảnh ông Đạt kéo cánh cửa thật rộng để bà vào nhà không còn nữa. Bà Thành nhớ ông Đạt đến da diết.

Trong nhà, thằng Lượm tập tễnh đi. Nó bị vấp, té, khóc toáng lên. Bà Thành hốt hoảng chạy lại đỡ thằng bé. Bà đặt nó lên giường, để nó nằm ngửa. Bà lấy tay xoa xoa vào chỗ đau của nó. Thằng bé nằm im, ngoan ngoãn để bà xoa. Con mắt của thằng Lượm trong veo, giống như hai giọt nước đang nhìn bà. Chao ôi, con mắt của nó sao lại giống như đúc con mắt của ông Đạt! Bà Thành lấy tay vuốt nhẹ vào hai bên má thằng Lượm. Thằng Lượm cười. Nụ cười của trẻ nhỏ rất dễ thương. Đột ngột bà Thành cúi xuống, hôn lấy hôn để vào hai má của thằng Lượm.

                                                                                                          Đ T S




Xem thêm, xin mời vào trang Web: Thienphuoc.com hay Sieuthihanghiem.com




Gửi bài về cho chúng tôi   Gửi link trang này   In   Lên trên   Trở về
Gởi cảm nhận - bình luận bài này
Tên người bình luận (*)  
Email (nhập hoặc không)  
Tiêu đề bình luận (*)  
Nội dung bình luận (*)    
Mã bảo mật (*)  
 
   
 
Truyện chọn lọc
22/2414  
Sắp xếp
Xem từ đến
Số bài / trang
TÌNH VÀ NGHĨA--Truyện ngắn Đào Trường San (02-12-22 | 10:52)
GẶP GỠ ĐỒNG HƯƠNG--Thơ Đào Trường San (30-11-22 | 09:53)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI –Truyện ngắn Đào Trường San (23-08-22 | 09:25)
TÌNH VÀ NGHĨA-Truyện ngắn của Đào Trường San (29-10-21 | 13:09)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI-Truyện ngắn: Đào Trường San (30-08-19 | 14:33)
LẦN NÓI DỐI ĐẦU TIÊN- Truyện ngắn của Đào Trường San (19-11-18 | 10:27)
TÌNH BẠN-Truyện ngắn Đào Trường San (17-02-16 | 16:09)
MƯU SINH-Truyện ngắn của Đào Trường San (15-01-16 | 16:09)
GIA ĐÌNH BÀ THÀNH- Chuyện ngắn của ĐÀO TRƯỜNG SAN (28-10-15 | 08:58)
NÓI LẮP-Truyện ngắn của Đào Trường San (14-10-15 | 21:15)
GÁC SÚNG- Truyện ngắn của Đào Trường San (12-10-15 | 21:20)
NHỮNG KHOẢNG LẶNG-Truyện ngắn của Đào Trường San (22-10-14 | 21:18)
MỘT NGÔI SAO BĂNG-Truyện của Đào Trường San (18-10-14 | 15:45)
CHỌN RỂ-Truyện ngắn của Đào Trường San (09-10-14 | 21:10)
ĐỨA TRẺ BỊ LẠC- Truyện của Đào Trường San (23-09-14 | 21:24)
TÌM VIỆC- Truyện ngắn Đào Trường San (06-09-14 | 15:01)
PHẦN KẾT CÓ HẬU-Truyện ngắn của Đào Trường San (06-08-14 | 10:46)
KHÁC BIỆT (29-07-14 | 15:03)
TÌNH ĐẦU-Truyện của Đào Trường San (22-05-14 | 10:01)
CÓ MA- Truyện ngắn của Đào Trường San (27-09-13 | 21:54)
  Trang 1/2: 1, 2  Sau
Thông tin liên hệ
Đào Trường San
Chi Hội trưởng
ĐT: 090 380 9212
san92122003@yahoo.com
64 Trần Hưng Đạo, P7
Q.5, TP. Hồ Chí Minh
 


Hỗ trợ trực tuyến
Tin - Bài mới nhất
CHÍNH SÁCH MỚI CÓ HIỆU LỰC TỪ THÁNG 4 NĂM 2024
(24-04-24 | 09:56)
Điều lệ Chi hội
(24-04-24 | 09:47)
ĐÁM CƯỚI QUÊ-Thơ Đào Trường San
(24-04-24 | 09:45)
Together with Thien Phuoc ease the pain of agent orance
(24-04-24 | 08:37)
Giới thiệu Thiên Phước
(24-04-24 | 08:37)
TÔI VỀ- Thơ Đào Trường San
(10-04-24 | 14:54)