Trang chủ
 
Giới thiệu
 
Tin tức
 
Thư cảm ơn
 
Danh sách tài trợ
 
Liên hệ
English
Công tác - Hoạt động
»  Các dự án
»  Các hoạt động
»  Công tác từ thiện
»  Địa chỉ cần giúp đỡ
Thông tin - Tư vấn
»  Tư vấn du lịch
»  Tư vấn pháp luật
»  Văn bản pháp quy
»  Tủ thuốc từ thiện
»  Mẹo vặt trong đời sống
»  Trang viết của bạn đọc
»  Trang tin tức sự kiện
»  Sản phẩm mới
»  Những con số biết nói
»  NHẮN TÌM ĐỒNG ĐỘI
»  Rao vặt từ thiện
»  Những chuyện cảm động về tình đồng loại
»  Đặc sản quê hương
»  Tin vui
»  Thông tin về các nhà tài trợ
»  Tin cần biết
Gương sáng
»  Gương sáng người khuyết tật
»  Gương sáng cộng đồng
Góc thư giãn
»  Thơ chọn lọc
»  Truyện chọn lọc
»  Siêu thị cười
»  Câu chuyện bốn phương
»  Đố vui
»  Chuyện lạ của VIỆT NAM
»  Giải đáp câu đố
»  Chuyện lạ đó đây
Thư viện ảnh
»  Tư liệu các cháu
»  Tư liệu Cơ sở - Chi hội
»  Họp mặt Hội viên
»  Hội thảo - Hội nghị
»  Hoạt động cộng đồng
»  Các Mạnh thường quân
»  Lãnh đạo chính quyền
»  Ảnh du lịch
»  ẢNH LẠ
»  Ảnh lạ trong và ngoài nước
Ảnh du lịch ngoài nước
»  Cảnh đẹp
»  Ảnh mùa xuân
Tìm kiếm
Chọn giá : VND
-
Quà tặng khuyến mại
Tình trạng sản phẩm
Thống kê truy cập
50.295.430 lượt truy cập
202 đang trực tuyến
NHỮNG KHOẢNG LẶNG-Truyện ngắn của Đào Trường San






NHỮNG KHOẢNG LẶNG

Hoàng là cử nhân kinh tế, quê ở ngoài miền Trung xa xôi. Kim là cử nhân luật, quê ở tận đồng bằng sông Cửu Long hun hút. Họ yêu nhau đã ba năm nay thắm thiết. Mối tình của họ ngày càng sâu nặng, song đôi lúc cũng gặp trắc trở, khó khăn, tưởng chừng không vượt qua được. Ngoài việc quê quán cách xa, Hoàng và Kim còn khắc tuổi nhau. Mà khắc tuổi, sau này sẽ có chuyện. Hoàng tuổi Mão, cầm tinh con mèo. Mèo đứng hàng thứ tư trong mười hai con giáp. Đàn ông tuổi mèo, phù hợp với cương vị "trợ thủ”. Tuổi mèo sinh vào giữa năm nên thẳng thắn, thoải mái song thiếu sự chín chắn cần thiết, có lúc hời hợt trong suy nghĩ và quyết đoán, thích hợp với phụ nữ tuổi Mùi sinh vào tháng mười. 

Kim tuổi Dậu, cầm tinh con gà. Tuổi con gà thường bận rộn, lo toan, tham công, tiếc việc, dễ bi quan, ưa làm công tác xã hội. Mỹ nhân cầm tinh con gà, không có tài năng gì đặc biệt. Công danh, sự nghiệp của họ cũng không lớn nhưng họ là người biết lo lắng cho gia đình. Những người tuổi con gà thường là những người mẹ hiền, vợ đảm. Theo như lời của mấy ông thầy bói, tuổi con gà hợp với tuổi trâu, tuổi rắn, tuổi rồng. Tuổi gà nên tránh tuổi chuột, tuổi chó và kỵ nhất là tuổi mèo. Mèo và gà hay xảy ra xung đột với nhau, ảnh hưởng cả đến đường con cái.

Bố của Hoàng đã trao đổi thẳng thắn những điều kiêng cữ về tuổi tác với con. Gia đình Kim cũng vậy, cứ đắn đo mãi, sợ ảnh hưởng đến tình yêu của hai đứa về sau.

Một lần, Hoàng và Kim ngồi uống cà phê với nhau ở một quán nhỏ cạnh hồ con Rùa, sau một hồi trò chuyện, Họ bắt đầu bàn đến chuyện hôn nhân đại sự. Họ nói lại cho nhau nghe những chuyện mà hai gia đình lo lắng. Sau phút lưỡng lự, Hoàng nói lấp lửng:

- Hay là…

- Hay là sao hả anh ?- Kim hỏi lại

- Thì thôi chứ sao!- Hoàng nói.

Chẳng biết Hoàng nói đùa hay nói thật. Lúc này giữa đùa và thật rất khó phân biệt. Một sự thăm dò thận trọng. Kim tròn xoe con mắt nhìn Hoàng. Hai người ngồi bất động. Một khoảng lặng hiện ra giữa hai người. Một phút rồi nhiều phút trôi qua, họ không nói gì với nhau. Cả không gian chùng xuống. Người ta như nghe rõ nhịp tim đang đập không bình thường của họ. Trên bầu trời, những ngôi sao đêm có vẻ buồn, chớp mãi. Đột nhiên Hoàng ôm chầm lấy Kim. Cô cũng ghì chặt lấy Hoàng như sợ anh chạy mất. Họ ôm nhau thật chặt, giống như một sợi dây thừng mà người thợ khéo buộc, không thể gỡ ra được. Một khoảng lặng đáng nhớ!

Sau đêm lạnh gáy đó, hai người càng gắn bó với nhau hơn. Gia đình cả hai bên lo lắng, đi tìm thầy để giải hạn cho hai đứa và họ đã tìm được một ông thầy tốt bụng. Nghe nói ông thầy này cao tay ấn, đã giúp cho nhiều trường hợp éo le được thuận buồn, xuôi gió. Trường hợp của Hoàng và Kim theo như ông thầy thì không có gì nghiêm trọng. Họ lấy nhau được với điều kiện đám rước dâu phải xuất phát trước ba giờ sáng.

Ngày mai sẽ là ngày rước dâu. Ai cũng lo lắng, sợ ngủ quên. Mà ngủ quên là hỏng chuyện lớn. Lúc đầu họ ngồi uống trà và nói chuyện với nhau. Một vài người ngồi coi tivi. Hết chương trình tivi cũng là lúc mọi người thấm mệt. Họ leo lên giường ngủ nhưng chả ai chợp mắt được. Tất cả hình như thức trắng đêm. Riêng chú rể có lẽ mấy ngày nay lo công việc chuẩn bị mệt quá nên đã đánh một giấc ngon lành cho đến khi người ta kêu dậy, trước giờ xuất phát.

Vậy là đám cưới của Hoàng và Kim được tổ chức. Một đám cưới đơn giản nhung vui. Bạn bè ai cung khen cô dâu, chú rể phải đôi, vừa lứa. Hoàng và Kim đã thành vợ chồng. Hai người đều là công nhân viên. Cuộc sống của họ cũng tạm ổn. Gia đình hai bên tuy cách xa nhau nhưng thời buổi kinh tế thị trường, việc đi lại không đến nỗi khó khăn.

Thời gian gần đây Hoàng đi làm xa nên hay vắng nhà. Công ty của Hoàng lúc này làm ăn khó khăn, đồng lương cũng sụt giảm. Hôm nay đã là ngày cuối tháng mà vẫn chưa thấy Hoàng mang tiền lương về. Bao nhiêu khoản chi tiêu đang cần tiền, nóng cả ruột. Kim ngoài việc dạy học còn phải đi học thêm vào buổi tối. Căn nhà của họ rất ít khi đủ mặt cả hai người. Áp lực công việc bắt đầu đè lên người Kim, biến Kim thành một con chong chóng, việc này làm chưa xong thì đã đến việc khác. Kim chẳng còn thời gian để nghỉ.

Kim đang dọn dẹp nhà cửa thì Hoàng về, mặt mày trông hốc hác. Kim đỡ lấy túi xách, lấy khăn cho Hoàng lau mồ hôi và hỏi nhỏ:

- Đã có lương chưa anh?

Đang mệt, nghe nhắc đến tiền, Hoàng tỏ ra bực bội:

- Lúc nào cũng tiền, cũng lương, có giỏi thì qua gặp giám đốc của tôi mà hỏi!

- Thì em chỉ hỏi vậy thôi, sao anh lại to tiếng!- Kim phân trần rồi nín thinh.

Cuộc sống gia đình, người nào cũng vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ yên lặng nhưng bên trong lại đầy rẫy mâu thuẫn. Nó xuất hiện hàng ngày từ nhỏ đến lớn. Mâu thuẫn nhỏ nếu không giải quyết rốt ráo sẽ tích lại thành mâu thuẫn lớn, hậu quả khó lường. Giải quyết mâu thuẫn cũng là một nghệ thuật để thúc đẩy đi lên, tạo sự êm ấm. Gia đình Hoàng và Kim cũng vậy, rất nhiều chuyện để nói. Hàng tháng, Hoàng thường mang về cho Kim hai triệu đồng tiền lương. Hoàng vẫn để lại cho mình một ít để tiêu vặt, khỏi phải ngửa tay xin tiền của vợ. Hình như nhiều ông chồng khác cũng đều làm như thế. Chuyện chẳng có gì to tát nếu không có người bên ngoài xen vào. Một cô bạn học của Kim trong một lần đến chơi, sau những chuyện hỏi thăm, bắt đầu dò hỏi :

- Lương của ông xã bạn mỗi tháng được bao nhiêu?

- Được hai triệu-Kim trả lời. Cô bạn của Kim có vẻ không tin nói tiếp:

- Mình nghe người ta nói công ty của ông xã cậu lương cao lắm mà, sao lại chỉ đưa cho cậu từng ấy, chắc là để làm quỹ riêng. Thời buổi này, đàn ông ghê lắm, bồ bịch lung tung, bạn cẩn thận đấy nhé!

Câu nói nửa đùa, nửa thật của cô bạn làm cho Kim suy nghĩ. Dạo này Hoàng hay đi, điện thoại di động chuông reo nhiều hơn trước, lại tin nhắn nữa chứ! Kim bắt đầu để ý đến Hoàng.

Tối nay, Hoàng về muộn, mặt đỏ vì men bia. Hoàng vừa cởi áo quần, vừa phân trần với vợ:

-Có đoàn của Bộ xuống kiểm tra, lại phải đưa họ đi dùng cơm, giờ mới xong. Đang lúc làm ăn khó khăn thì hết đoàn này lại đoàn khác đến kiểm tra. Khổ thật!- Nói rồi, Hoàng đặt điện thoại vào góc tường và đi tắm.

Chuông điện thoại của Hoàng reo lên. Kim cầm máy, trước mắt Kim là số điện thoại 0915…, Kim bấm bỏ qua, đặt máy vào chỗ cũ. Khoảng ba mươi phút sau, có tin nhắn đến, Kim cầm điện thoại lên, vẫn số máy 0915… Kim mở tin nhắn ra xem, màn hình hiện lên dòng chữ "anh đang làm gì đó, có khoẻ không”. Kim không nói năng gì, đặt máy xuống.

Thói đời thường hay trêu ngươi, việc gì cứ lặp đi lặp lại nhiều lần là người ta để ý. Kim bắt đầu quan tâm đến số máy 0915… Nói đúng hơn là Kim ghen với số máy đó. Kim cố gắng tìm hiểu nhưng chưa có câu trả lời. Giờ thì Kim hơi nghi ngờ các hoạt động của Hoàng. Mỗi lần giặt quần áo cho chồng, Kim nhìn thật kỹ xem có dấu vết gì lạ. Kim kiểm tra cẩn thận túi quần, túi áo của Hoàng. Chiếc cặp tài liệu của Hoàng cũng bị Kim săm soi. Kim khó chịu với số máy 0915… Một sự khó chịu vô cớ. Mỗi lần số máy 0915… gọi đến là Kim buông thõng một câu:" Bồ gọi!”.

Hoàng vốn là một người vô tư, chẳng bao giờ để ý đến những chuyện vặt vãnh, vậy mà giờ đây trước thái độ rất khó hiểu của vợ, anh cảm thấy như bị xúc phạm. Anh linh cảm mối quan hệ vợ chồng như bắt đầu lợn cợn .

Đang ăn cơm tối bỗng chuông điện thoại réo lên, Kim liếc nhìn, lại số máy 0915… và cô lại buông thõng câu:" Bồ gọi!” như các lần trước. Giọng nói khác thường của Kim, làm Hoàng chưng hửng. Anh biết vợ đang nghi ngờ mình nhưng không giải thích, chỉ vì thằng bạn hay đùa nghịch. Bực mình Hoàng nói lớn:

- Thì bồ!

- Nếu không phải bồ sao cứ gọi và nhắn hoài, lại mùi mẫn nữa chứ!- Kim nói thêm. Bữa cơm đang vui bỗng nhiên mất ngon. Chẳng còn ai hứng thú để ăn nữa. Những chiếc bát, đũa  được đặt xuống miễn cưỡng, nằm lăn lóc, nom mệt mỏi.

Hoàng lên giường với ý định đi ngủ sớm nhưng trằn trọc, không làm sao ngủ được. Anh nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Hai con mắt của Hoàng không điều khiển được nữa, cứ chong chong. Bên tai Hoàng vang lên những câu nói khó nghe của vợ" sao đến giờ chưa có lương, lương tháng này sao ít, bồ lại gọi…”. Hoàng tự suy ngẫm và thấy mình không có lỗi, chẳng qua đó là một sự hiểu lầm không đáng có. Đàn bà thường hay ghen bóng, ghen gió, cũng là sự thường tình. Hy vọng sự việc sẽ êm xuôi.

Nằm bên cạnh, Kim cũng không ngủ được, cứ trở qua, trở lại rồi nằm im. Cả khối người không động đậy kia có vẻ như ngủ nhưng tỉnh queo. Không khí trong phòng căng thẳng, có lúc như loãng ra, có lúc như đặc quánh lại, rất ngột ngạt. Một khoảng lặng đáng sợ!

Sau những ngày tháng sóng gió, mà hình như gia đình nào cũng vậy, Hoàng và Kim sinh được một thằng bé kháu khỉnh. Thằng bé được đặt cái tên rất dễ thương "Thắng”. Thằng bé giống ba nó như đúc. Bạn bè nói đùa là khỏi phải đi giám định gien. Cu Thắng được mọi người cả hai bên nội ngoại cưng hết mức. Hết bà ngoại chăm sóc lại đến bà nội trông coi. Thỉnh thoảng mấy chú dì cũng đến thăm, bế và hun chùn chụt. Thằng bé thích lắm! Nó khoẻ và chắc. Mới được sáu tháng mà trông như gần cả năm. Nó thực sự là một sợi dây hạnh phúc buộc chặt cả bố lẫn mẹ.

Đài khí tượng thủy văn báo có áp thấp nhiệt đới. Trời thành phố nhiều mây, có mưa một vài nơi. Thời tiết thay đổi thường tác động xấu đến người già yếu, bệnh tật. Kim cũng chịu sự ảnh hưởng của thời tiết. Hai ngày nay, con mắt phải của cô tự nhiên đau nhức mà hình như mỗi ngày mỗi nhức thêm, Kim nhìn không được rõ. Trong đầu Kim như có kim châm.

Hoàng đưa Kim vào trung tâm Hòa Hảo khám bệnh. Cả một khu vực chật kín xe máy, nhìn phát ớn, người ta đến khám bệnh quá đông, nếu như không phải bệnh nặng chắc là Kim đã bảo Hoàng đưa mình về nhà.

Bác sỹ chỉ định cho Kim chụp cắt lớp, cũng phải chờ một lát mới chụp được. Kết quả chụp cắt lớp cho thấy Kim đang trong tình trạng bệnh nghiêm trọng và bác sỹ quyết định lấy xe của trung tâm chở Kim đến ngay một bệnh viện lớn ở thành phố.

Kim được đưa vào phòng theo dõi. Trên não Kim đã xuất huyết nhẹ, lượng máu rỉ ra chỉ to bằng hạt gạo. Kim vẫn rất tỉnh táo. Bệnh viện quá đông, vì vậy Kim phải nằm chung giường với một bệnh nhân khác. Nhìn sự quá tải của bệnh viện, ai cũng ái ngại, sợ đêm xuống người bệnh bị té xuống đất.

Khoảng hơn một giờ sau, Kim xuất huyết não ồ ạt, người tím tái, sùi bọt mép, không ai ngờ bệnh diễn tiến nhanh đến như vậy. Kim được đưa vào phòng mổ cấp cứu. Bác sỹ gọi Hoàng vào làm các thủ tục và cam kết. Hoàng bình tĩnh hỏi bác sỹ:

- Tình trạng của vợ tôi thế nào?

- Tình trạng của vợ anh nghiêm trọng- Bác sỹ nói.

- Thế có cứu được không bác sỹ?- Hoàng hỏi tiếp.

- Hy vọng sống lúc này chỉ còn mười phần trăm, mà không nói trước được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa- Bác sỹ trả lời.

Hoàng được mời ra ngoài hành lang chờ đợi. Đồng hồ trên tay lúc này chỉ đúng hai mươi giờ ba mươi phút.

Hoàng ngồi cùng với năm người nhà ở hành lang phía trước phòng mổ căng thẳng lo lắng, chờ đợi. Ai cũng mệt mỏi nhưng không một ai có thể nhắm mắt dù chỉ một phút.

Dọc hành lang, hàng chục người cũng ngồi chờ như thế. Không nhìn thấy gì nhưng hàng chục con mắt vẫn hướng về phòng mổ. Người ta hồi hộp, lo âu trong một tâm trạng khó tả. Thỉnh thoảng tiếng loa từ phòng mổ vọng ra, gọi người nhà của bệnh nhân. Thế là như một chiếc lò xo, họ chạy thục mạng về phía đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có người được bác sỹ kêu đi mua thuốc, có người phải mang mẫu máu qua phòng xét nghiệm, thế là ổn, họ thở phào nhẹ nhỏm. Cũng có người được bác sỹ kêu vào để mang người bệnh về nhà, bệnh viện bó tay. Những trường hợp như thế thường họ bủn rủn cả tay chân và nước mắt đau đớn chảy ra.

Hoàng hết đứng lại ngồi chồm hổm. Hai con mắt của Hoàng không rời phòng mổ một phút. Hai cái tai của Hoàng như căng ra, hướng về phía có loa, lo lắng, chờ đợi.

Dọc hành lang hai bên phòng mổ và phòng cấp cứu, càng về khuya người ta nằm, ngồi càng đông, gần kín hết lối đi. Thỉnh thoảng một chiếc băng ca chở bệnh nhân đi ngang, mấy cô hộ lý hét toáng lên, mọi người tạm thời tránh qua một bên, sau đó nằm, ngồi trở lại.

Suốt đêm không có tiếng loa gọi người nhà của Kim. Ca mổ của Kim kéo dài năm tiếng và ba mươi phút. Sau khi mổ xong, người ta còn chích thuốc cho Kim ngủ li bì trong mấy ngày liền để ổn định não. Không khí chờ đợi thật căng thẳng. Ai cũng lo. Ai cũng mong. Người ta chỉ còn trông nhờ vào số phận.

Đúng bảy giờ sáng ngày hai mươi bảy tháng mười, bức rèm trước phòng mổ vén lên cho người nhà đứng ngoài cửa nhìn vào. Kim nằm ở chiếc giường phía trong cùng. Trên người Kim phủ một màu ra trắng toát, chỉ chừa ra khuôn mặt. Phía trên giường treo lủng lẳng máy móc, chai lọ. Kim đang sống nhờ máy móc. Khoảng vài chục phút sau, bức rèm kéo xuống và mọi người lại đến hành lang ngồi đợi.

Hôm sau, cũng vào giờ đó, bức rèm cửa lại kéo lên. Kim được chuyển ra nằm ở giữa phòng trong trạng thái giống ngày hôm trước. Hoàng như dán mắt vào chiếc giường của Kim nằm. Một phút, hai phút, rồi bỗng nhiên tay chân của Kim động đậy. Hoàng reo lên:" Sống rồi!”. Khuôn mặt Hoàng nhu giãn ra sung suớng. Không nói ra nhưng ai cũng vui, cũng giống tâm trạng của Hoàng.

Vết mổ của Kim ổn định, cô được đưa lên phòng điều trị. Tại đây, Kim ở thêm một thời gian nữa thì người ta cho về. Cả nhà mừng lắm! Hoàng thì khỏi nói, vợ được cứu sống có vui nào hơn! Mấy người bà con khi nghe kể lại việc Kim bị mổ não ai cũng lạnh xương sống. Thông thường mổ não rất nguy hiểm vì đó là cơ quan trung ương. Động đến não là động đến một nơi nhạy cảm nhất. Nhiều người sau khi mổ não, thường để lại di chứng, nhẹ thì méo miệng, nói năng khó khăn, nặng thì liệt chân tay. Trong lúc đó Kim được mổ não, không xẩy ra việc gì. Mọi thứ đều tốt đẹp. Bệnh viện cho Kim về nhà với một bệnh án nghe lạ tai " dị dạng mạch máu não”.

Bệnh tình của Kim diễn tiến tốt đẹp. Hoàng đi làm trở lại. Bà mẹ của Hoàng ở ngoài quê vào trông cháu nội và giúp cho con dâu. Khoảng vài tuần nữa thì Kim sẽ đến bệnh viện ghép hộp sọ và như thế coi như bệnh tình của Kim khỏi hẳn.

Bỗng nhiên mấy ngày nay trong người của Kim không được khỏe. Vừa ăn sáng xong bỗng nhiên Kim cảm thấy đau đầu, một cơn đau rất khó chịu. Trong đầu của cô như có ngàn mũi kim châm, lúc đau âm ỉ, lúc đau dữ dội, buốt đến tận xương. Hoàng đưa Kim vào bệnh viện cũ để kiểm tra. Một bác sỹ trẻ măng khám cho Kim. Ông ta khám đi, khám lại, hỏi tới, hỏi lui rồi nói không sao, sau đó cho Kim về nhà kèm theo một ít thuốc giảm đau.

Bác sỹ nói thì ai cũng phải tin, có điều bệnh nhức đầu của Kim không hề giảm, ngược lại bệnh tiến triển theo chiều hướng xấu. Vết mổ trên đầu của Kim bị sưng to. Kim buộc phải nhập viện. Các bác sỹ cho chụp citi, xét nghiệm máu, siêu âm, thậm chí còn xem xét cả giun sán… Làm đủ mọi thứ nhưng không xác định được nguyên do gây bệnh. Đã hai ngày nhập viện, Kim vẫn chưa được uống một viên thuốc nào. Hoàng và người nhà của mình như ngồi trên đống lửa. Kim vẫn sốt, sức khỏe ngày một xấu đi. Một loạt sự suy đoán bắt đầu diễn ra. Người thì cho rằng Kim bị nhiễm trùng do chỉ khâu không tự hủy. Người thì đoán Kim bị siêu vi trùng xâm nhập. Cũng có người nghi ngờ do Kim ăn uống thiếu kiêng cữ. Một anh bạn sinh viên hỏi Hoàng có cho Kim ăn tôm không, người bị thương, nếu ăn nhiều tôm, vết thương sẽ lồi lên!

Hai ngày sau Kim được chích kháng sinh, mọi người tạm thở phào nhẹ nhõm, hy vọng bệnh viện đã tìm ra phương thuốc chữa, niềm tin như được thắp sáng lên. Nhưng sự việc không đơn giản như người ta nghĩ. Kim đi tiểu và ra máu ồ ạt, người xanh như tàu lá chuối, có lúc lả đi. Kim được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt để truyền máu, song lượng máu truyền vào không thể bù đắp cho lượng máu chảy ra. Hoàng hốt hoảng. Những người thân của Hoàng lo lắng. Cả khoa điều trị làm việc rất khẩn trương. Hồ sơ bệnh án của Kim được phân tích kỹ. Một chi tiết nhỏ được các bác sỹ đặc biệt quan tâm đó là Kim vừa mới sinh con. Ngay sau đó họ quyết định mời bác sỹ của bệnh viện phụ sản đến để hội chẩn và Kim được chuyển về bệnh viện phụ sản để điều trị.

Trời mưa. Những cơn mưa cuối mùa không giống ai. Thời tiết ở Sài Gòn giờ đã khác trước. Những cơn mưa chợt đến, chợt đi không còn nhường chỗ cho những cơn mưa dai dẳng, có khi mưa suốt cả mấy giờ liền. Kim được chuyển viện trong thời tiết như vậy, báo hiệu một sự thách thức mới.

Mọi thủ tục tiếp nhận Kim diễn ra nhanh chóng. Hoàng được bác sỹ mời vào làm cam kết để chữa trị. Hoàng làm như một người máy. Loáng một cái, mọi thủ tục giấy tờ được Hoàng làm xong. Linh tính như mách bảo anh phải làm như thế. Đó là cách duy nhất để cứu vợ. Lúc này thì mọi chuyện được vỡ lẽ. Kim bị ung thư tế bào nuôi. Bệnh rất hiếm gặp. Nghe nói ở bệnh viện phụ sản, đây là trường hợp thứ hai xảy ra.

Hoàng được bác sỹ ưu tiên cho vào phòng để giúp săn sóc vợ. Anh mang dép và áo blu trắng như những người hộ lý. Trong phòng mấy chục bệnh nhân nặng cũng đang được săn sóc đặc biệt. Tất cả đều im phăng phắc. Hoàng nhẹ nhàng bước đến bên Kim. Kim nằm bất động, đầu sưng to, mặt tái xanh, nửa người bên phải có dấu hiệu bị liệt. Cô y tá lấy tay véo vào chân bên phải của Kim nhưng không thấy cô phản ứng. Đôi mắt của Kim trở nên đờ đẫn, không còn linh hoạt như trước. Giọng nói của Kim thều thào, nghe không rõ tiếng. Cả một căn phòng im lặng. Hoàng cũng đứng lặng. Một khoảng lặng xót xa!

Hoàng như chiếc đèn cù, sáng về nhà lo cơm nước, tranh thủ ngả lưng vai ba phút, đi chợ mua những thứ cần thiết rồi vào với vợ. Hình như cả hai tháng nay, Hoàng chưa bao giờ được ngủ yên. Mỗi ngày Hoàng chỉ được ngủ, nghỉ vài tiếng. Có lúc Hoàng vừa đặt lưng xuống sàn nhà, mắt vừa lim dim, bên tai bỗng như có tiếng ai gọi, Hoàng hốt hoảng ngồi dậy. Hóa ra chẳng có ai gọi cả, mệt quá anh lại nằm xuống và ngủ thiếp đi. Con người của Hoàng vốn còm nhom vậy mà giờ đây anh vẫn dẻo dai, có vẻ cứng cáp hơn. Ý chí tinh thần đã giúp cho Hoàng chống lại mêt mỏi. Hoàng không được ốm! Anh tự nhủ phải gắng chiến đấu cùng vợ.

Bà mẹ vợ từ quê lên mua trái cây, nhang đèn, lặng lẽ đến bên cái am nhỏ trong khuôn viên của bệnh viện để khấn vái thần linh phù hộ cho con bà tai qua, nạn khỏi và cầu mong thằng con rể khỏe mạnh để săn sóc cho vợ. Cái am nhỏ không biết có từ bao giờ, cũng chẳng rõ ai đã lập nên. Nó nằm khuất trong bệnh viện, ít ai biết, vậy mà bà mẹ của Kim, từ dưới quê mới lên lại phát hiện ra, chắc có người mách bảo. Những người bệnh nặng vào đây, người nhà của họ thường đến chiếc am nhỏ này để cầu khấn và cũng để tạ ơn trời đất sau khi khỏi bệnh. Nó đã trở thành tục lệ bất thành văn trong bệnh viện phụ sản này rồi. Dù sao đó cũng là một cách trấn an tốt cho cả người bệnh nặng lẫn người nhà của họ. Hoàng cũng biết những việc làm của mẹ vợ và anh thầm cảm ơn bà.

Suốt ngày đêm, Hoàng ở trong bệnh viện, lúc lấy khăn lau, lúc lấy quạt, quạt cho Kim. Thỉnh thoảng Hoàng trở người, xoa nắn tay chân cho vợ. Những bệnh nhân nằm liệt giường, đều phải có những động tác như thế, giúp máu huyết được lưu thông. Một người nằm lâu trong một tư thế rất dễ bị viêm da. Chân tay lâu ngày không cử động, rất dễ bị liệt. Hoàng cẩn thận bón cho Kim từng thìa cháo. Lúc đầu Kim phải ăn cháo loãng, sau đó ăn cháo đặc rồi mới ăn cơm. Số lượng cháo, cơm cũng vậy, ăn từ ít đến nhiều, tránh ăn những thức cay, chua, nóng, khó tiêu, dễ làm mủ. Lúc này Kim mới thấm thía tình nghĩa vợ chồng. Chỉ có Hoàng mới làm những việc tưởng chừng không ai có thể làm được cho Kim. Đúng là lúc hoạn nạn mới hiểu tận lòng nhau. Trước đây cũng có lúc Kim cư xử không đúng với Hoàng. Nghĩ lại Kim thấy ân hận. Hai con mắt lờ đờ của Kim nhìn Hoàng một cách trìu mến như thầm cảm ơn anh. Hoàng thì khỏi nói, lúc này hơn lúc nào hết anh thương vợ biết nhường nào!

Trị đúng bệnh, dùng đúng thuốc, bệnh của Kim bắt đầu thuyên giảm. Kim đi tiểu tiện không còn ra máu nữa. Trí nhớ của Kim dần phục hồi. Chân tay bên phải của Kim bắt đầu cử động. Giọng nói của Kim trở lại bình thường. Kim được chuyển sang phòng dành cho những bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục. Sức khoẻ của Kim khá dần lên.

Một tháng sau, Kim đã đi lại được, sắc mặt hồng hào và bác sỹ cho cô xuất viện. Thực ra, bệnh của Kim mới bước đầu thuyên giảm, cần phải điều trị lâu dài với phương thức ngoại trú. Có lẽ do bệnh viện quá đông nên người ta cần giảm tải, chỉ giữ lại những bệnh nhân nặng. Hàng tuần, Kim phải vào bệnh viện để bác sỹ khám và vô thuốc. Mỗi lần vô thuốc thường rất mệt, mất sức và kèm theo những phản ứng phụ như nóng sốt, nôn, rụng tóc, nên bác sỹ cứ dặn đi, dặn lại phải cố gắng bồi dưỡng, ăn uống đầy đủ chất. Dù sao thì giai đoạn nguy kịch của Kim cũng đã qua, việc chữa khỏi bệnh cho Kim chỉ còn là thời gian.

Trời nắng đẹp. Những cơn gió mát thổi nhẹ qua rất dễ chịu. Ngoài đường phố người và xe đi lại nhộn nhịp, làm vui con mắt, khác hẳn cảnh hồi hộp, lo âu tại bệnh viện.

Ở dưới nhà vẫn mấy người quen đang ngồi bán hàng. Họ rất mừng khi nhìn thấy Hoàng và Kim trở về.

Hoàng dìu Kim lên cầu thang. Chiếc cầu thang nhỏ, làm bằng xi măng, rất khó đi đối với những người lạ, nhưng với Hoàng và Kim lại quá quen chân. Loáng một cái, Hoàng và Kim đã đặt chân lên nấc cuối cùng của cầu thang, sau đó bước vào nhà.

Căn nhà vẫn thế, từ lối đi đến cánh cửa, chẳng có gì khác trước nhưng với Kim lúc này sao mà xúc động lạ. Kim về nhà giống như sau một chuyến đi thật xa. Đứa con saú tháng tuổi đang ngủ trong nôi. Tội nghiệp thằng bé từ khi mẹ vào viện, nó phải uống sữa hộp. Thằng bé nhìn Kim có vẻ lạ, khóc ré lên. Bà mẹ Hoàng đang lúi húi ngoài nhà bếp, nghe cháu khóc vội chạy vào bế cháu, chửi yêu nó.

Hoàng đưa Kim vào phòng trong, đỡ vợ ngồi lên giường. Hai người đảo mắt nhìn căn phòng một lượt. Những bàn ghế, đồ vật thân quen đang đón họ trở về. Mệt. Họ ôm chặt lấy nhau trìu mến, cảm động. Kim đưa mắt nhìn Hoàng từ đầu đến chân. Hoàng có gầy đi. Không ai nói một câu nào. Một khoảng lặng hạnh phúc!

                                                                              Đ T S


Xem thêm, xin mời vào trang Web:Thienphuoc.com hay Sieuthihanghiem.com

Gửi bài về cho chúng tôi   Gửi link trang này   In   Lên trên   Trở về
Gởi cảm nhận - bình luận bài này
Tên người bình luận (*)  
Email (nhập hoặc không)  
Tiêu đề bình luận (*)  
Nội dung bình luận (*)    
Mã bảo mật (*)  
 
   
 
Truyện chọn lọc
22/2413  
Sắp xếp
Xem từ đến
Số bài / trang
TÌNH VÀ NGHĨA--Truyện ngắn Đào Trường San (02-12-22 | 10:52)
GẶP GỠ ĐỒNG HƯƠNG--Thơ Đào Trường San (30-11-22 | 09:53)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI –Truyện ngắn Đào Trường San (23-08-22 | 09:25)
TÌNH VÀ NGHĨA-Truyện ngắn của Đào Trường San (29-10-21 | 13:09)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI-Truyện ngắn: Đào Trường San (30-08-19 | 14:33)
LẦN NÓI DỐI ĐẦU TIÊN- Truyện ngắn của Đào Trường San (19-11-18 | 10:27)
TÌNH BẠN-Truyện ngắn Đào Trường San (17-02-16 | 16:09)
MƯU SINH-Truyện ngắn của Đào Trường San (15-01-16 | 16:09)
GIA ĐÌNH BÀ THÀNH- Chuyện ngắn của ĐÀO TRƯỜNG SAN (28-10-15 | 08:58)
NÓI LẮP-Truyện ngắn của Đào Trường San (14-10-15 | 21:15)
GÁC SÚNG- Truyện ngắn của Đào Trường San (12-10-15 | 21:20)
NHỮNG KHOẢNG LẶNG-Truyện ngắn của Đào Trường San (22-10-14 | 21:18)
MỘT NGÔI SAO BĂNG-Truyện của Đào Trường San (18-10-14 | 15:45)
CHỌN RỂ-Truyện ngắn của Đào Trường San (09-10-14 | 21:10)
ĐỨA TRẺ BỊ LẠC- Truyện của Đào Trường San (23-09-14 | 21:24)
TÌM VIỆC- Truyện ngắn Đào Trường San (06-09-14 | 15:01)
PHẦN KẾT CÓ HẬU-Truyện ngắn của Đào Trường San (06-08-14 | 10:46)
KHÁC BIỆT (29-07-14 | 15:03)
TÌNH ĐẦU-Truyện của Đào Trường San (22-05-14 | 10:01)
CÓ MA- Truyện ngắn của Đào Trường San (27-09-13 | 21:54)
  Trang 1/2: 1, 2  Sau
Thông tin liên hệ
Đào Trường San
Chi Hội trưởng
ĐT: 090 380 9212
san92122003@yahoo.com
64 Trần Hưng Đạo, P7
Q.5, TP. Hồ Chí Minh
 


Hỗ trợ trực tuyến
Tin - Bài mới nhất
TÔI VỀ- Thơ Đào Trường San
(10-04-24 | 14:54)
PHÂN BIỆT RÕ RÀNG GIỮA HỒNG TRUNG QUỐC VỚI HỒNG ĐÀ LẠT
(30-03-24 | 20:02)
CHUYỆN VUI NĂM CON RỒNG
(30-03-24 | 15:44)
LÁ RƠI---Thơ Đào Trường San
(29-03-24 | 14:37)
GƯỢNG SỐNG, NƠI CẦN GIÚP ĐỠ
(28-03-24 | 14:14)
CÁC MỐC LỊCH SỬ TRONG NHỮNG NĂM THÌN
(28-03-24 | 13:59)