Trang chủ
 
Giới thiệu
 
Tin tức
 
Thư cảm ơn
 
Danh sách tài trợ
 
Liên hệ
English
Công tác - Hoạt động
»  Các dự án
»  Các hoạt động
»  Công tác từ thiện
»  Địa chỉ cần giúp đỡ
Thông tin - Tư vấn
»  Tư vấn du lịch
»  Tư vấn pháp luật
»  Văn bản pháp quy
»  Tủ thuốc từ thiện
»  Mẹo vặt trong đời sống
»  Trang viết của bạn đọc
»  Trang tin tức sự kiện
»  Sản phẩm mới
»  Những con số biết nói
»  NHẮN TÌM ĐỒNG ĐỘI
»  Rao vặt từ thiện
»  Những chuyện cảm động về tình đồng loại
»  Đặc sản quê hương
»  Tin vui
»  Thông tin về các nhà tài trợ
»  Tin cần biết
Gương sáng
»  Gương sáng người khuyết tật
»  Gương sáng cộng đồng
Góc thư giãn
»  Thơ chọn lọc
»  Truyện chọn lọc
»  Siêu thị cười
»  Câu chuyện bốn phương
»  Đố vui
»  Chuyện lạ của VIỆT NAM
»  Giải đáp câu đố
»  Chuyện lạ đó đây
Thư viện ảnh
»  Tư liệu các cháu
»  Tư liệu Cơ sở - Chi hội
»  Họp mặt Hội viên
»  Hội thảo - Hội nghị
»  Hoạt động cộng đồng
»  Các Mạnh thường quân
»  Lãnh đạo chính quyền
»  Ảnh du lịch
»  ẢNH LẠ
»  Ảnh lạ trong và ngoài nước
Ảnh du lịch ngoài nước
»  Cảnh đẹp
»  Ảnh mùa xuân
Tìm kiếm
Chọn giá : VND
-
Quà tặng khuyến mại
Tình trạng sản phẩm
Thống kê truy cập
50.300.683 lượt truy cập
192 đang trực tuyến
TÌNH ĐẦU-Truyện của Đào Trường San



















Trời vừa tạnh mưa, Thắng ngồi lên xe đạp, phóng nhanh về hướng sân bay. Đường phố thật đông người và hình như ai cũng vội. Thắng gò lưng đạp xe. Anh chẳng để ý đến cảnh vật chung quanh. Bỗng "rầm!”. Xe Thắng đâm sầm vào xe của một cô gái từ trong đường hẻm đi ra. Cô gái bị té xuống đường, có vẻ đau đớn. Bánh xe trước của cô cong hình số tám. Thắng hoảng hốt chạy tới đỡ cô gái dậy và luôn mồm xin lỗi. Cứ tưởng cô gái sẽ mắng cho Thắng một trận, nào ngờ cô nhìn anh với đôi mắt khác lạ. Trong đôi mắt ấy như chứa đựng một điều gì vừa oán trách, vừa thông cảm, vừa xa lạ vừa gần gũi, khó tả. Chưa bao giờ Thắng bắt gặp đôi mắt như thế. Thắng vội vàng đưa xe đạp của cô gái đến ông thợ sửa xe gần đó để nắn lại chiếc vành bị cong. 

Trong khi ngồi đợi, Thắng mới biết cô gái ấy tên là Hoa và cũng ra sân bay tiễn một người bạn vào Nam công tác. Hóa ra người bạn của Thắng cũng chính là người bạn của Hoa. Bên này là bạn học còn bên kia là bạn cùng đơn vị. Một sự trùng hợp hiếm có.

Sau lần xảy ra sự cố, Thắng và Hoa trở nên thân nhau. Cứ mỗi chiều thứ bảy, hết giờ làm việc là họ đến với nhau. Có lúc Thắng đến chỗ Hoa và ngược lại có lúc Hoa đến chỗ Thắng. Hai người đều ở tập thể. Họ có quá nhiều thời gian để gặp nhau. Tình cảm giữa Thắng và Hoa cứ lớn dần. Rồi một lần, cái lần đáng nhớ ấy đã đi vào kỷ niệm khó quên. Lần đó đang ngồi trò chuyện với nhau ở bên hồ Thuyền Quang Thắng chủ động nắm lấy tay Hoa. Một cảm giác ngọt ngào đến kỳ lạ từ da thịt của Hoa lan tỏa khắp cơ thể của Thắng. Hoa chẳng có phản ứng gì. Cô để yên. Một sử để yên có chủ ý. Lúc này mọi cảnh vật xung quanh như đứng im, không gian như ngừng trôi. Họ thực sự đã hòa vào nhau. Từ giờ phút này họ không thể thiếu nhau trong những chiều thứ bảy. Cứ đến giờ hẹn, người này chưa gặp được người kia là y như trong người có lửa đốt. Lúc đầu họ quan hệ với nhau còn dè dặt. Dần dà mối quan hệ của họ được công khai hóa. Cả hai khu tập thể hầu như ai cũng biết Thắng và Hoa yêu nhau. Tuy nhiên mức độ họ yêu nhau đến đâu chỉ có trời mà biết!

Thắng là con trai độc nhất của một gia đình nông dân ở Vĩnh Phú. Sau sáu năm học ở Liên Xô về, anh được phân công công tác ở cục kỹ thuật. Thắng có dáng người cao, to, nước da trắng, đẹp trai, chỉ tội bị bạn bè chê là nhát gái nên đã gần hai mươi sáu tuổi Thắng vẫn chưa có một mảnh tình. Thắng gặp được Hoa có lẽ cũng nhờ ông trời sắp đặt.

Hoa là con gái Hà Nội, cao ráo, có làn da trắng hồng, đặc biệt Hoa có nụ cười rất xinh. Bố mẹ Hoa mất sớm. Học hết phổ thông, Hoa tình nguyện vào bộ đội. Hoa học và làm việc ở một đơn vị thông tin. Tính tình của Hoa rất dễ mến. Cô luôn dịu dàng, thùy mị. Đã có vài thanh niên đeo đuổi Hoa nhưng cô chưa phải lòng ai. Đây là lần đầu tiên Hoa yêu và yêu thật.

Những giọt nắng ban mai vừa rớt đến bên thềm khu nhà tập thể. Một làn gió nhẹ thổi qua lay lay mấy cành hồng đặt trước hiên. Chú mèo mướp ngồi gần đó đứng dậy, vươn mình, kêu lên mấy tiếng. Buổi sáng thật trong lành. Thắng gọn gàng trong bộ quần áo ka ki còn mới. Như lời hẹn, hôm nay, Thắng đưa Hoa về thăm gia đình và cũng để ra mắt với bố mẹ. Lâu nay bố mẹ Thắng cứ giục anh lấy vợ, vậy mà anh cứ ầm ờ mãi.

Hoa đến. Trông cô xinh và trẻ hơn mọi ngày. Đầu tóc Hoa tém cao, nom gọn ghẽ. Hành lý của Hoa chỉ có một túi nhỏ chứa mấy vật dụng cần thiết. Thắng hơi lóng ngóng còn Hoa nhìn bề ngoài có vẻ tự tin hơn.

Nhà của bố mẹ Thắng ở sâu trong một xóm nhỏ. Đường vào nhà hơi quanh co và khó đi. Cũng như bao nhà khác, mùa này trong vườn nhà Thắng phủ một màu xanh của rau. Một màu xanh nõn nà, chứa một sức sống mãnh liệt nhìn sướng con mắt. Ông Tiến, bố của Thắng đang mải mê tưới vườn, nét mặt ông tươi hẳn lên khi nhìn thấy Thắng và Hoa vào đến trước ngõ. Ông vội đặt thùng nước tưới cây xuống đất, đi như chạy vào nhà, vừa đi ông vừa gọi:

-Bà nó ơi, thằng Thắng về.

Bà Tiến, mẹ Thắng từ trong buồng tất tả chạy ra, mừng hết biết! Thắng giới thiệu với bố mẹ Hoa là bạn cùng làm việc ở Hà Nội, nhân ngày nghỉ lên thăm gia đình. Bố mẹ Thắng rất vui, niềm nở mời Hoa vào nhà, tiếp đón như người thân. Phút giây gặp gỡ ban đầu của họ diễn ra khá suôn sẻ. Hoa mừng lắm! Mọi sự hồi hộp trong Hoa tan biến.

Hoa được bố trí ngủ trên một chiếc giường đơn. Chiếc giường này thường để dành cho Thắng nằm mỗi khi anh về thăm nhà. Đây là lần đầu tiên Hoa được nghỉ đêm ở một vùng xa. Đêm ở đây đến sớm. Nhìn ra ngoài vườn chỉ một màu đen kịt. Tiếng ếch, nhái, côn trùng kêu rỉ rả. Không khí yên tĩnh làm cho Hoa thật dễ chịu. Hoa nằm xuống giường một lúc thì ngủ.

Thắng ngủ chung với bố. Hai bố con thỉnh thoảng mới gặp nhau nên tỉ tê đủ chuyện. Thắng nói cho bố nghe mối quan hệ của mình với Hoa và dự định cưới Hoa làm vợ. Thắng cho bố biết Hoa hơn Thắng một tuổi. Nghe đến đây ông Tiến giãy nảy người, ông nói:

Không được đâu con!- Lấy vợ cần phải cân nhắc kỹ. Vợ phải nhỏ tuổi hơn chồng. Đàn bà sinh nở vài lần cộng với việc nhà vất vả sẽ già trước tuổi. Sau này chồng trẻ, vợ già, khó coi.

- Không sao đâu bố!- Thắng giải thích- Khối người lấy vợ hơn tuổi của mình mà vẫn hạnh phúc. Con nghĩ tuổi tác chỉ là một phần miễn sao hai người thực sự yêu nhau.

Ông Tiến không nói gì thêm. Thắng nằm lăn ra ngủ.

Ai dè, sau khi nghe con kể, ông Tiến như có điều gì bứt rứt, không ngủ được. Ông vội vàng gọi vợ ra sau nhà to nhỏ với nhau đến thật khuya.

Con gà trống đầu hè gáy lên mấy hồi, báo hiệu trời sắp sáng. Hoa và Thắng tỉnh dậy. Theo thói quen, Hoa lấy chổi quét nhà. Nền nhà ở nông thôn làm bằng đất thường ít rác mà nhiều bụi. Hoa chịu khó quét nhẹ tay để bụi hỏi bay lên. Đang quét bà Tiến đến. Bà giành lấy chổi từ tay Hoa và nói :

- Cô đưa chổi đây cho tôi!

Hoa đưa chổi cho bà, vội vã đi lấy nước rửa mặt. Bà Tiến cầm lấy chổi, buông thỏng một câu vừa đủ cho Hoa nghe:

-Con gái gì mà vụng về, quét cái nhà cũng chẳng xong. Hoa chẳng hiểu gì cả. Mới đầu hôm bà rất tử tế với cô, còn bây giờ thái độ của bà có vẻ khác. Hoa chẳng còn thì giờ để giải đáp thắc mắc của mình. Hoa nghĩ chắc mình có sơ suất gì đó. Còn Thắng, anh không dám nói ra điều mà bố mẹ anh không đồng ý. Thắng nghĩ sẽ thuyết phục dần bố mẹ. Sớm muộn rồi bố mẹ anh cũng phải đồng ý. Trên đường về, Thắng toàn kể những chuyện vui cho Hoa nghe, làm như mọi việc đã suôn sẻ.

Tháng sau, Thắng và Hoa lại về thăm gia đình. Hoa mua cho ông Tiến một chiếc áo len, mua cho bà Tiến một chiếc khăn choàng cùng vài món vật dụng có vẻ lỉnh kỉnh. Tất cả những thứ đó Hoa đưa hết cho Thắng để xếp chung vào hành lý của anh. Hoa mặc bộ áo quần Tây màu nâu sẫm. Trông Hoa lúc nào cũng gọn gàng, nhanh nhẹn.

Lần này, Thắng và Hoa về đến nhà sớm hơn lần trước một chút. Ông Tiến thấy Thắng về vội vàng bỏ dở công việc vào với con. Bà Tiến cũng vậy. Có điều, cả hai ông bà chỉ quan tâm đến đứa con trai và bỏ quên cô gái đi cùng với con mình. Hoa bắt đầu cảm thấy lẻ loi. Cô lẳng lặng ra vườn. Cô ngắm nghía những luống rau cải. Những luống rau chỉ cao gần hai tấc, xanh mướt đến kỳ lạ. Hoa cầm lấy thùng múc nước tưới rau. Công việc đã cuốn hút cô. Hoa bước tới, bước lui, thao tác rành rẽ như một người làm vườn giỏi. Nhìn Hoa thật dễ mến! Chỉ còn đúng hai luống nữa là xong, bỗng có tiếng nói lớn làm Hoa giật thót cả người:

-Cô để xuống đó cho tôi!- Bà Tiến nói- Tưới rau kiểu đó thì làm sao về làm dâu nhà người ta được.

Đúng là sự đời trớ trêu! Khi người ta quý nhau thì chín bỏ làm mười và ngược lại thì thứ gì cũng dèm pha. Bà Tiến xưa nay chưa hề nói điêu cho ai. Có lẽ do tình thế bức bách, sợ con mình lấy Hoa nên bà mới thốt ra những lời khó nghe đến như vậy. Trong sâu thẳm của lòng mình chắc bà không hề thành kiến với Hoa. Dù sao lời nói của bà cũng giống như một gáo nước lạnh dội vào Hoa, làm cho cô choáng váng. Hoa đặt thùng nước xuống, buồn bã đi vào trong giường ngồi. Hoa lấy trong túi ra một quyển sách nhỏ để đọc. Hoa có thói quen ưa đọc sách nên đi đâu cô cũng mang sách theo. Những dòng chữ trong sách cứ nhảy múa trước mắt cô. Thỉnh thoảng Hoa lật từ trang này sang trang khác nhưng cô chẳng biết mình đã đọc được những gì. Đầu óc của Hoa lúc này y như một mạng điện tử bị rối mạch. Cô buồn vô hạn!

Trời tối. Mọi người lần lượt ngồi vào quanh mâm cơm đã dọn sẵn. Trên mâm, ngoài đĩa rau muống luộc, đĩa trứng chiên còn có thêm một đĩa cá kho. Bữa cơm ở nông thôn về mùa này như vậy là khá tươm tất. Tối nay bố mẹ Thắng mời thêm bà bác của Thắng đến dự. Khi mọi người vừa ăn được một lát, ông Tiến dừng đũa và trịnh trọng nói :

- Hôm nay bố mẹ mời bác Ba tới đây dùng cơm với gia đình cũng là dịp để bác, cháu có điều kiện nói chuyện với nhau. Thằng Thắng nay đã lớn, bố mẹ và bác có ý định cưới vợ cho con. Ở xóm trên, cái Lan con bà Thảo, mới mười chín tuổi, đẹp nết, đẹp người, khoẻ mạnh. Bố mẹ và bác muốn cái Thảo về làm dâu nhà mình, không biết ý con thế nào?

Bác Ba cũng góp vào:

- Được đó cháu à, bố, mẹ cháu đã già rồi, không ai chăm sóc, nếu được cô dâu cùng làng, giúp đỡ trong lúc ốm đau thì còn gì bằng! Nghe đến đó, Hoa bủn rủn cả người. Cố gắng lắm Hoa mới nuốt xong phần cơm còn lại ở trong bát. Hoa xin phép đứng dậy, đi vào trong gường ngồi khóc. Trời đã tối hẳn. Bên ngoài đen như mực. Sự việc diễn ra thật nhanh làm Hoa khó xử. Hoa như muốn bay đi, bay khỏi căn nhà ông bà Tiến càng mau càng tốt nhưng không thể bay đi được. Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Thắng không kém phần bối rối, anh bắt đầu phản ứng:

- Thôi bố mẹ, bác đừng nói nữa, con không lấy vợ ở làng đâu. Nói rồi Thắng đứng dậy, đến chỗ Hoa dỗ dành cô.

Suốt đêm, Hoa không hề chợp mắt. Thắng cũng vậy. Họ trao đổi với nhau nhiều lắm! Cũng có lúc họ im lặng, chẳng ai nói với nhau một lời. Người ta chỉ còn nghe vài tiếng chít, chít, chặc, chặc…của mấy con chuột, bọ đi ăn đêm. Ngọn đèn dầu để trên bàn thờ, vặn nhỏ hết cỡ, tỏa ánh sáng yếu ớt, đôi lúc như muốn tắt trước ngọn gió thật nhẹ thổi qua. Bố mẹ Thắng thấy con thức hoài, nằm ngủ cũng không yên. Lâu lâu họ lại nhắc con đi ngủ. Không khí trong gia đình căng thẳng đến tột độ như muốn vỡ ra từng mảng. Nỗi buồn chạy khắp nhà.

Chiếc xe Karosa chở Thắng và Hoa về Hà Nội. Mỗi người ngồi một ghế đối diện, không nói được gì với nhau. Thỉnh thoảng Thắng đưa mắt nhìn Hoa âu yếm như muốn nói rằng mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp cả. Còn Hoa, trong lòng cô rối bời. Hoa biết Thắng vẫn yêu cô nhưng bố, mẹ anh lại không muốn cho cô làm dâu trong nhà, thật khó nghĩ! Xuống xe, Hoa nói với Thắng :

- Thôi, từ nay anh đừng đến với em nữa!

Nói xong Hoa đi thật nhanh như sợ có ai đó đuổi theo. Loáng một cái Hoa đã mất hút vào trong lối rẽ. Thắng định chạy theo Hoa nhưng không kịp. Anh đứng nhìn một lát rồi lên xích lô trở về đơn vị.

Trước đây, khi chưa có sự cố gia đình, Thắng và Hoa thỏa thuận với nhau, cứ cách tuần, người này sẽ đến thăm người kia một lần vào chiều thứ bảy. Như vậy tuần này Hoa sẽ đến chỗ Thắng. Nhưng anh chờ mãi không thấy cô đến. Cả khu tập thể chỉ còn lại đôi, ba người. Không khí yên lặng đến dễ sợ! Thắng cảm thấy trống vắng và thực sự sốt ruột. Hễ có tiếng động bên ngoài là anh nhìn ra, mong Hoa đến. Còn Hoa tinh thần của cô suy sụp hẳn. Đúng như người ta nói vui quá cũng vì yêu mà buồn quá cũng vì yêu. Hoa nghĩ mối tình của cô coi như tan vỡ. Nỗi buồn mỗi ngày một lớn lên tưởng chừng không thể chịu đựng nổi. Những đứa bạn ở cùng cơ quan nhìn rõ sự mệt mỏi của Hoa. Họ gắng hỏi lý do nhưng Hoa không nói. Nhiều người đoán gìa, đoán non và cũng có phần đúng. Hoa ốm tương tư vì cô thường có biểu hiện ủ rũ, ngại tiếp xúc với bạn bè, người thân, đêm trằn trọc, khó ngủ, trong khi tim mạch, phủ tạng bình thường. Bệnh rất khó chữa. Biện pháp chữa trị hiệu quả nhất là chính bản thân người bệnh tự chữa lấy.

Trời trở lạnh. Những đợt rét cuối mùa đông thường rất khó chịu với người già. Bà Tiến đổ bệnh nặng, không ăn uống được. Thắng hay tin, vội về quê đưa mẹ ra Hà Nội điều trị.

Vào viện, bà Tiến nằm bất động, suốt ngày chỉ truyền nước biển. Thế là chiều thứ bảy này Thắng dự định đến chỗ Hoa nhưng đành phải gác lại. Đối với anh lúc này tính mạng của mẹ là tất cả. Còn Hoa, cô đã bảo với Thắng đừng đến nữa, nhưng thực lòng Hoa vẫn mong Thắng đến. Chiều nay cũng vậy, Hoa vẫn ngồi ở nhà chờ Thắng. Cô cảm thấy nóng ruột. Hoa nhìn đồng hồ liên tục. Một phút, hai phút, rồi nhiều phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của Thắng. Hoa quyết định lấy xe đi đến khu tập thể cục kỹ thuật. Đến nơi, Hoa biết Thắng đã ở trong bệnh viện, cô tiếp tục lên xe đi tiếp.

Hoa và Thắng gặp nhau bên giường bệnh của bà Tiến. Lúc này bà Tiến vẫn còn mê mệt, nằm thiếp đi. Trong phòng bà có thêm hai bênh nhân. Họ cùng chung một thứ bệnh như bà, bệnh tăng huyết áp.

Những ngày tiếp theo, Hoa vẫn đều đặn mang đồ ăn thức uống cùng với Thắng trông nuôi bà Tiến, chỉ có điều Hoa không muốn cho bà biết sự có mặt của mình. Hoa sợ bà biết sinh ra bực tức, bệnh tình sẽ nặng thêm.

Sau khi ra viện, bà Tiến biết mình được Hoa chăm sóc chu đáo, song bà vẫn giữ quan điểm không chấp nhận cho Hoa làm dâu nhà bà. Biết tin Hoa càng buồn hơn. Trong thâm tâm, Hoa rất muốn gần Thắng nhưng lúc này, Hoa cố tình lảng tránh anh. Hễ thấy bóng dáng Thắng trước khu tập thể của mình là Hoa tìm cách lẩn đi nơi khác. Có lúc Hoa chọn cho mình một vị trí thật kín đáo để trốn và để nhìn Thắng. Đến khi Thắng đi rồi Hoa cảm thấy trống vắng, dựa mình vào vách tường và nước mắt lại chảy dài xuống má.

Sau mấy lần tìm Hoa không gặp, Thắng đành viết cho Hoa một bức thư. Trong thư, Thắng khẳng định tình yêu của mình với Hoa. Nhận được thư của Thắng, Hoa hầu như không ngủ được. Hoa viết cho Thắng một bức thư thật dài. Trong thư có đoạn Hoa viết:" Anh thân yêu ! Chúng mình gặp nhau và đã trải qua những ngày thật êm đẹp. Em rất yêu anh, có lẽ anh cũng vậy! Đôi khi em nghĩ rằng cuộc sống của em bây giờ không thể thiếu anh. Anh đã trở thành một phần máu thịt của em. Anh biết không, những lần đến khu tập thể cục kỹ thuật, nhìn thấy chiếc xe của anh dựng bên tường là em rất vui. Em biết anh đang ở nhà và em sẽ được gặp anh. Có lần đang đi trên đường phố, nhìn phía trước, một người rất giống anh thế là em gắng hết sức đạp. Ôi, lúc đó mới hồi hộp làm sao! Không ngờ, khi đến nơi, hóa ra không phải anh, em buồn và ngượng chín cả người. Những lúc anh đến trễ hoặc không đến là em nhớ, em lo. Những lần được đi bên anh là em vô cùng hạnh phúc. Nhưng em rất hiểu hoàn cảnh của anh. Em thông cảm với anh… Thôi, từ nay anh hãy quên em đi, coi em như một người em để gia đình anh được vui vẻ! Đối vơi em, đây là mối tình đầu. Một mối tình ngây thơ trong trắng nhất của đời em. Tất cả tình cảm em đều dành hết cho anh. Em mong mối tình sẽ kết thúc tốt đẹp. Thật là bất hạnh nếu em không lấy được anh. Lúc đó anh thử tưởng tượng em đau khổ biết nhường nào! Em chẳng bao giờ lấy một người nào khác ngoài anh. Em Hoa.” Những hàng cuối trong lá thư bị nhoè đi do nước mắt của Hoa rớt xuống. Có những chữ nhòe hẳn không còn đọc được, cố gắng lắm Thắng mới có thể đoán ra. Hoa khóc nhiều!

Thắng đọc đi, đọc lại bức thư, cuối cùng anh ngồi phịch xuống ghế như một khúc gỗ. Nỗi buồn trùm kín cả gian phòng.

Ít lâu sau, kể từ ngày nhận được thư của Hoa, anh được phân công về một đơn vị sản xuất, cách chỗ ở tập thể gần ba chục cây số. Anh rất ít dịp để gặp Hoa. Hàng tháng, Thắng vẫn viết thư đều cho Hoa. Thư của anh lúc nào cũng viết dài. Ngược lại, lần nào Thắng cũng nhận được thư trả lời của Hoa viết rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn vài câu :" Em đã nhận được thư của anh, chúc anh khoẻ và gặp nhiều may mắn! Em Hoa”.

Dạo này, khắp nơi làm việc khẩn trương. Người ta cố gắng để hoàn thành những công trình trọng điểm chào mừng ngày quốc khánh. Đơn vị của Hoa cũng vậy. Mọi việc lớn, nhỏ trong năm như đổ dồn vào những ngày cao điểm. Lao động đã thực sự cuốn hút Hoa. Công việc ngày đêm đã làm cho Hoa quên đi nỗi buồn nhớ Thắng.

Lan, cô bạn cùng phòng với Hoa, hớt hải chạy vào, gọi lạc giọng :

- Hoa, Hoa ơi!

- Có gì mà ầm lên thế ? Hoa hỏi lại.

- Mình thấy, người ta đưa một thanh niên vào cấp cứu ở bệnh viện một lẻ tám rất giống anh Thắng, máu me be bét, mặt tái nhợt, trông khiếp lắm! Hoa nghe nói bỗng rùng mình. Linh tính báo cho Hoa có việc chẳng lành. Hoa không còn giữ được bình tĩnh. Hoa vội vàng lấy xe, giục Lan đến bệnh viện. Đến nơi Hoa và Lan chạy thẳng vào phòng cấp cứu bất chấp người gác cửa can ngăn.

-Trời ơi anh Thắng!- Hoa lao tới và kêu lên- Sao lại đến nông nỗi này!

Ông bác sỹ trong phòng cấp cứu vội vàng mời Hoa và Lan ra ngoài, hỏi gắt:

- Cô là gì với người này?.

- Em là người nhà- Hoa đáp. Ông bác sỹ nhìn sự hốt hoảng của Hoa, có vẻ thương hại. Ông ta nói:

- Anh ấy bị té gãy chân, có điều máu ra nhiều, cần phải tiếp máu! Chúng tôi còn phải làm mấy thứ xét nghiệm cần thiết.

- Thưa bác sỹ, trăm sự nhờ bác sỹ, nếu cần em xin hiến máu cho anh ấy, máu em thuộc nhóm O.

- Thôi được rồi, cô cứ yên tâm ngồi đợi!

Thắng được cứu chữa kịp thời nên thoát chết. Có điều Thắng bị bó bột và phải nằm điều trị lâu ngày. Trong thời gian Thắng nằm viện, Hoa đều đặn thăm nuôi anh. Tất cả tiền bạc dành dụm được Hoa đều dốc hết để chăm sóc cho Thắng. Nhìn sự săn sóc cẩn thận đến từng chi tiết của Hoa đối với Thắng, ai cũng khâm phục.

Ông bà Tiến mấy tháng nay không thấy con về, vả lại thư từ cũng chẳng có, đâm ra lo.

- Chắc là chúng nó giận mình. Ông Tiến nói- Tuổi trẻ bây giờ khó hiểu lắm! Mối tình của chúng nó là mối tình đầu. Mà tình đầu thì còn lâu mới dứt ra được. Hay là mình cứ chiều chúng nó! Sau này sướng, khổ chúng nó chịu.

- Thôi tuỳ ông, thiệt đúng là con với cái! Nhưng cũng phải để từ từ xem thử nó có yêu thực sự con mình không?. Bà Tiến có vẻ chưa thông lắm. Giận thì nói vậy, trong bụng vẫn thương con. Hai ông bà vội vã ra Hà Nội. Đến nơi, ông bà Tiến mới biết con mình đã nằm viện mấy tháng nay .

Vừa bước chân vào phòng điều trị, nhìn thấy Thắng trên giường bệnh, một chân bị bó bột trắng toát, bà Tiến chạy vội đến ôm lấy con:

- Trời ơi con tôi sao thế này!

Thắng nắm lấy hai bàn tay của mẹ, anh nói:

-Không sao đâu me! Con đỡ rồi, mấy ngày nữa sẽ cắt băng, ra viện. Thắng chỉ tay về phía Hoa, nói tiếp:

-Tất cả đều nhờ cô ấy, nếu không có Hoa, không biết rồi sẽ ra sao! Nghe Thắng kể, bà Tiến hiểu ra tất cả. Bà quay lại, chậm rãi nhìn Hoa như để cám ơn cô. Bà nghĩ đúng là chúng nó đã yêu nhau thật! Bà từ từ giang hai cánh tay gìa nua, gân guốc của mình ôm chầm lấy Hoa:

- Con!

Lần đầu tiên Hoa nghe bà thốt lên cái từ thân mật đó. Cô thực sự cảmđộng, gục đầu vào bà. Hai bờ vai Hoa rung lên. Hoa khóc. Những giọt nước mắt sung sướng.
 

                                                                                                      Đ T S




Xem thêm, xin mời vào trangWeb:thienphuoc.com hay sieuthihanghiem.com

Gửi bài về cho chúng tôi   Gửi link trang này   In   Lên trên   Trở về
Gởi cảm nhận - bình luận bài này
Tên người bình luận (*)  
Email (nhập hoặc không)  
Tiêu đề bình luận (*)  
Nội dung bình luận (*)    
Mã bảo mật (*)  
 
   
 
Truyện chọn lọc
22/2413  
Sắp xếp
Xem từ đến
Số bài / trang
TÌNH VÀ NGHĨA--Truyện ngắn Đào Trường San (02-12-22 | 10:52)
GẶP GỠ ĐỒNG HƯƠNG--Thơ Đào Trường San (30-11-22 | 09:53)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI –Truyện ngắn Đào Trường San (23-08-22 | 09:25)
TÌNH VÀ NGHĨA-Truyện ngắn của Đào Trường San (29-10-21 | 13:09)
CUỘC CHIẾN CÒN LẠI-Truyện ngắn: Đào Trường San (30-08-19 | 14:33)
LẦN NÓI DỐI ĐẦU TIÊN- Truyện ngắn của Đào Trường San (19-11-18 | 10:27)
TÌNH BẠN-Truyện ngắn Đào Trường San (17-02-16 | 16:09)
MƯU SINH-Truyện ngắn của Đào Trường San (15-01-16 | 16:09)
GIA ĐÌNH BÀ THÀNH- Chuyện ngắn của ĐÀO TRƯỜNG SAN (28-10-15 | 08:58)
NÓI LẮP-Truyện ngắn của Đào Trường San (14-10-15 | 21:15)
GÁC SÚNG- Truyện ngắn của Đào Trường San (12-10-15 | 21:20)
NHỮNG KHOẢNG LẶNG-Truyện ngắn của Đào Trường San (22-10-14 | 21:18)
MỘT NGÔI SAO BĂNG-Truyện của Đào Trường San (18-10-14 | 15:45)
CHỌN RỂ-Truyện ngắn của Đào Trường San (09-10-14 | 21:10)
ĐỨA TRẺ BỊ LẠC- Truyện của Đào Trường San (23-09-14 | 21:24)
TÌM VIỆC- Truyện ngắn Đào Trường San (06-09-14 | 15:01)
PHẦN KẾT CÓ HẬU-Truyện ngắn của Đào Trường San (06-08-14 | 10:46)
KHÁC BIỆT (29-07-14 | 15:03)
TÌNH ĐẦU-Truyện của Đào Trường San (22-05-14 | 10:01)
CÓ MA- Truyện ngắn của Đào Trường San (27-09-13 | 21:54)
  Trang 1/2: 1, 2  Sau
Thông tin liên hệ
Đào Trường San
Chi Hội trưởng
ĐT: 090 380 9212
san92122003@yahoo.com
64 Trần Hưng Đạo, P7
Q.5, TP. Hồ Chí Minh
 


Hỗ trợ trực tuyến
Tin - Bài mới nhất
TÔI VỀ- Thơ Đào Trường San
(10-04-24 | 14:54)
PHÂN BIỆT RÕ RÀNG GIỮA HỒNG TRUNG QUỐC VỚI HỒNG ĐÀ LẠT
(30-03-24 | 20:02)
CHUYỆN VUI NĂM CON RỒNG
(30-03-24 | 15:44)
LÁ RƠI---Thơ Đào Trường San
(29-03-24 | 14:37)
GƯỢNG SỐNG, NƠI CẦN GIÚP ĐỠ
(28-03-24 | 14:14)
CÁC MỐC LỊCH SỬ TRONG NHỮNG NĂM THÌN
(28-03-24 | 13:59)