TÌNH BẠN
Tôi và Huệ sinh cùng năm, ở cùng xóm và học chung một lớp. Huệ ngồi phiá sau lưng tôi, chỉ cách một chiếc bàn. Tôi học được nhưng chữ viết quá cẩu thả. Sách, vở của tôi lúc nào cũng dính đầy mực tím. Huệ học trung bình. Tính không cẩn thận của Huệ cũng giống tôi. Chữ của Huệ vừa xấu lại vừa ngoạch ngoạc. Tập vở của Huệ, trang nào cũng dính đầy mực, nhìn phát ớn .
Nhà Huệ nghèo lắm. Bố mẹ của Huệ làm vất vả quanh năm mà không đủ ăn. Tiền học phí của Huệ lúc nào cũng đóng trễ, có lần trễ đến ba tháng bị cô chủ nhiệm gọi lên nhắc nhở.
Cuối học kỳ một, tôi là học sinh giỏi, được nhà trường cấp giấy khen. Tôi sung sướng, chạy về khoe với cả nhà. Bố mẹ tôi rất mừng. Anh trai tôi xoa đầu và tặng cho tôi một quyển vở loại bốn mươi tám trang, giấy trắng bóc. Tôi chưa bao giờ thấy quyển vở nào trắng và đẹp đến như vậy. Đây là quyển vở của nước ngoài sản xuất, người bạn của anh trai tôi mang về, tặng cho anh ấy. Và bây giờ anh trai tôi tặng lại cho tôi. Tôi quá thích, thích đến nỗi không dám sử dụng, sợ uổng. Tôi luôn mang quyển vở đó trong cặp, thỉnh thoảng chỉ đưa ra nhìn hoặc để khoe với bè bạn.
Lớp tôi, môn chính tả, thường học vào tiết đầu của sáng thứ hai. Hôm nay cũng vậy, cô chủ nhiệm bảo học sinh mang tập ra để viết chính tả. Cả lớp nhất nhất làm theo. Mới viết được dăm câu, bỗng cô giáo ngưng đọc, đi lại chỗ bạn Huệ ngồi. Cô nhìn Huệ hỏi:
-Sao em không viết chính tả?. Huệ tái mặt, ấp a, ấp úng, nửa muốn trả lời, nửa muốn không.
- Tại sao em không viết?. Cô giáo lại hỏi. Lần hỏi sau, giọng cô gắt hơn lần trước.
-Thưa cô, Huệ trả lời, hôm nay em quên mang tập vở. Nói xong Huệ cúi mặt xuống bàn, sợ người khác nhìn thấy. Tôi quay lại nhìn Huệ. Con bé nói dối. Hôm qua khi ghé sang nhà Huệ, tôi nghe loáng thoáng mẹ nó nói chưa đủ tiền mua tập vở. Tôi ái ngại cho Huệ. Cô giáo vẫn đứng ở bên cạnh, mắt cô nhìn Huệ với vẻ không bằng lòng. Tôi vội mở cặp ra, lấy quyển tập của anh tôi tặng, đưa cho nó. Cô giáo cầm quyển tập lên xem rồi đặt xuống, giọng cô êm trở lại:
- Em cầm lấy, rồi viết đi. Huệ cầm quyển tập ngần ngại chưa muốn viết. Quyển tập đẹp quá, nó chưa bao giờ mơ đến. Cô giáo lại đưa mắt nhìn Huệ. Lúc này Huệ mới viết thật. Tôi thấy Huệ viết chăm chú, nắn nót từng câu, từng chữ.
Tối, Huệ ghé nhà tôi mượn tập vở để chép mấy câu đầu mà nó chưa viết kịp. Tôi thật ngạc nhiên là trang vở không hề dính một tý mực nào.
Cuối năm, trong dịp tổng kết, lớp tôi thường chọn ra những quyễn vở sạnh, đẹp để khen thưởng. Năm nay vở của Huệ đoạt giải nhất. Phần thưởng cho giải nhất hồi đó chỉ có năm cái nhãn vở. Huệ mừng không thể tả.
Tối, Huệ ghé sang nhà tôi. Huệ dúi vào bàn tay tôi một gói nhỏ và nói:
-Cám ơn bạn, nhờ quuyển vở của bạn mà mình sửa được tính cẩu thả, phần thưởng này là của bạn. Nói xong Huệ ù té chạy. Huệ sợ tôi trả lại. Tôi nhìn theo bóng dáng của Huệ lẫn vào trong bóng đêm, sau hàng tre, sung sướng.
Đ T S
Xem thêm, xin mời vào trang Web:Thienphuoc.com hay Sieuthihanghiem.com