Ngày đầu tiên,
Đặt chân xuống sân bay, cảm giác cứ chông chênh đến khó tả. Đã trải qua rất nhiều cuộc hành trình, và cái cảm giác như lần này chưa bao giờ đến…
Cuộc điện thoại đầu tiên, Mẹ. Luôn là như thế! Bình an hơn, thanh thản hơn chút xíu vì… "con vẫn khỏe, Mẹ đừng có lo”. Như mọi khi, để Mẹ yên tâm!
Tin nhắn đầu tiên, là anh.
Bầu trời hôm nay dường như buồn hơn mọi ngày hay bởi tâm trạng tôi không vui nên nhìn đâu cũng thấy buồn như nhà văn Nguyễn Du đã nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, vừa đi tôi vừa nghĩ : không biết với bộ mặt này tôi sẽ làm được gì cho các em khi lên Thiên Phước.
“Thiên Phước không chỉ là phước của trời mà còn mang ý nghĩa hàng ngàn, hàng vạn người cùng làm điều phước, hướng tấm lòng nhân ái đến với những mảnh đời bất hạnh, góp phần nâng đỡ những mầm non tật nguyền, nạn nhân chất độc da cam...”
khi chúng tôi vừa đặt chân đến thềm nhà. Vừa xoa đầu chúng, tôi vừa liếc nhìn vào bên trong, có khoảng mười mấy cháu đang nằm “la liệt”, đứa thì đang khóc ré lên, đứa thì nằm úp mặt xuống đất đưa lưỡi liếm liếm tấm chiếu, có đứa lại nhìn mông lung vào khoảng không vô định trước mặt như đang suy nghĩ điều gì…
Có những lớp học tình thương mà mỗi con người là một số phận, một hoàn cảnh khác nhau. Họ sống và chiến đấu với những căn bệnh bẩm sinh. Dù điều kiện sống khó khăn và vất vã nhưng vẫn vươn lên trong cuộc sống như những bông hoa hướng dương luôn mong muốn đón những tia nắng mặt trời ấm áp.