1- Nằm gần khu Di tích lịch sử - vn hóa Địa đạo Củ Chi, có một không gian yên
tĩnh, thoáng đãng, sạch đẹp. Nổi lên giữa không gian xanh mát rộng gần 2ha ấy
là một tòa nhà ba tầng khang trang. Đó là Cơ sở Nuôi dưỡng và bảo trợ trẻ em
khuyết tật Thiên Phước, nằm trên địa phận ấp 6, xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.
CC
Đứng đầu cơ sở nhân đạo này là Linh mục Phan Khắc Từ - một người đàn ông
khả kính. Từ gương mặt, lời nói đến cử chỉ, việc làm của ông đều toát lên vẻ
nhân hậu, nhưng quả quyết.
Ông kể, năm 1999, một vị Linh mục người Hàn Quốc khi đến Việt Nam, chứng kiến
nỗi đau của con người do chất độc da cam gây nên, đã tự nguyện ủng hộ kinh phí
để xây dựng một cơ sở nhận nuôi dưỡng, chăm sóc trẻ em nạn nhân của loại chất
độc đó. Tháng 8 năm 2001, sau khi xây dựng xong nhà cửa, cơ sở tiếp nhận 8 cháu
đầu tiên vào nuôi dưỡng, chăm sóc. Đến năm 2002 tăng lên 22 cháu, năm 2003 có
30 cháu... và đến nay, đã có 131 cuộc đời non trẻ tật nguyền được đón nhận về
đây. Tất cả các cháu đều là trẻ mồ côi, bị nhiễm chất độc da cam.
Năm 2004, cơ sở mở thêm chi nhánh 2 tại phường An Phú Đông quận 12, cách trung
tâm thành phố Hồ Chí Minh 15 km. Tại đây hiện hữu một khu villa đẹp, khung cảnh
tĩnh mịch, trữ tình. Gần 40 thầy, cô bảo mẫu và nhân viên trong 2 cơ sở này như
những người cha, người mẹ của các cháu.
Chăm sóc đứa trẻ bình thường đã khó, chăm sóc những đứa trẻ tật nguyền, một cô
nuôi dưỡng 3-4 cháu là một công việc vô cùng nan giải. Do ảnh hưởng chất độc da
cam, các cháu đều bị các chứng bệnh như: Bại não, tâm thần, gồng cứng, hội
chứng down, não úng thủy, dị tật... Một số cháu bị mù lòa, câm điếc, tê liệt,
mọi sinh hoạt phải thực hiện một chỗ. Không thất vọng về hoàn cảnh tật nguyền
của các cháu, những người đảm nhiệm công việc trực tiếp chăm sóc chúng là các
nữ tu và những phụ nữ giàu lòng nhân ái.
Khi chúng tôi đến với Thiên Phước, nhìn những gương mặt ngây dại, những ánh mắt
đờ đẫn, thân hình oặt oẹo..., nghe những âm thanh ú ớ, bật lên từ sâu thẳm bản
năng làm người của những đứa trẻ, đã không kìm được nước mắt. Thương các cháu
bao nhiêu, lại cảm phục những thầy, cô bảo mẫu của chúng bấy nhiêu. Họ coi các
cháu như con. Dẫu không một ngày mang nặng đẻ đau, nhưng nỗi đau thấm vào họ từ
những ánh mắt ngây dại mà đáng thương kia, từ những thân hình cong queo mà chứa
đựng đầy khát vọng làm người kia...
2- Tôi ngồi tâm sự với cô bảo mẫu Lê Thị Lan, Phó Giám đốc phụ trách cơ sở
Thiên Phước ở Củ Chi, trong một buổi sáng se se. Gió trời hanh hao mà lòng tôi
thì ấm. Cô Lan không nói gì về thành tích của mình cũng như của cơ sở, mà chỉ
nghèn nghẹn kể về những kỷ niệm. Niềm vui, hạnh phúc lớn nhất của các cô là quá
trình phục hồi các chức năng làm người của các cháu. Cô Lan cười thật tươi khi
nhắc đến trường hợp của 3 cháu: Hoàng Thị Linh (quê Nghệ An, bị chứng bệnh
xương thủy tinh, dòn, dễ gãy), Hoàng Phi Long (quê Thái Bình, bị hội chứng down,
dở hơi), Nguyễn Thị Loan (quê Đồng Nai, chậm phát triển trí tuệ). Ngày mới đưa
vào cơ sở, việc chăm sóc cháu Linh vô cùng khó khăn. Xương của cháu rất dòn và
yếu. Đêm nằm, trở mình mạnh một cái là "rắc”. Thay quần áo không cẩn thận
cũng... "rắc”. Những lần như vậy cháu lại khóc thét lên vì đau đớn. Cuộc sống
của cháu triền miên với những trận gãy xương. Vậy nhưng sau một thời gian dài
điều trị, xương của cháu cứng dần lại.
Ai cũng biết, khát vọng sống, khát vọng làm người là cao cả, nhưng không phải
ai cũng đạt được điều đó, không phải lúc nào cũng làm được điều đó. Đón các
cháu vào cơ sở, các thầy, cô dồn hết tâm lực để chăm sóc, nuôi dưỡng, nhưng có
những cháu không thể nào vượt lên được số mệnh. Có cháu ở được vài năm thì "ra
đi”, cũng có cháu mới chỉ nhen nhóm khát vọng làm người bình thường được mấy
ngày đã nhắm mắt vĩnh viễn.
Đó là trường hợp của cháu Bùi Khắc Chương. Cháu Chương bị bại liệt nhưng bù
lại, trí tuệ cháu không bị ảnh hưởng. Những năm tháng dưới bàn tay chăm sóc của
những người mẹ hiền, Chương bừng lên như một mầm cây khô cháy gặp mưa. Cháu
thường bi bô kể cho các mẹ nghe những mơ ước về một đôi cánh thần kỳ như trong
chuyện cổ tích, để cháu có thể tự nhấc nổi thân mình khỏi chỗ nằm, và đi lại
được, dẫu không như người bình thường thì cũng thoát khỏi đời sống thực vật.
Giữa lúc sức khỏe cháu đang dần tiến triển, các cô bảo mẫu đã tập cho cháu tự
ngồi dậy được, thì căn bệnh phổi trầm kha đã đánh cháu ngã quị, cho dù các bác
sĩ đã làm hết những gì có thể. Chương chết mà không hề biết rằng mình sẽ chết.
Cháu vẫn hy vọng về một đôi cánh thần kỳ, cho đến khi ánh mắt cháu như hai vì
sao, ánh lên lần cuối cùng rồi tắt lịm, cháu vẫn còn giang hai tay biểu thị một
đôi cánh ước mơ...
Cô Lan chỉ kể cho tôi nghe được một trường hợp đau buồn như vậy, rồi mắt đỏ
hoe, cổ họng như có cái gì chặn lại, không bật thành lời.
Chứng kiến quá nhiều nỗi đau của các cháu nên những cô bảo mẫu, dù trong đời
chưa một lần làm mẹ đúng nghĩa, vẫn dành hết tình thương cho những đứa con tật
nguyền, ngay cả khi nó đã vĩnh viễn trở về thế giới bên kia…
Cô Nguyễn Thị Tý đến với Thiên Phước từ những ngày đầu thành lập, khi tuổi đời
còn phơi phới xuân xanh, Tý dành hết tình thương cho các cháu mà không để ý
ngoài dòng đời, thời gian đang vùn vụt qua. Thấm thoắt đã hơn 7 năm, tuổi 30 ập
đến bất ngờ. Nét xuân sắc rực rỡ nhường chỗ cho vẻ đằm thắm, dịu dàng. Tý tâm
sự: "Niềm vui, hạnh phúc của cuộc đời em là cuộc sống yên lành và phát triển
của những đứa con dưới mái nhà tình thương này.”
C
3- Các cô giáo ở Thiên Phước đều đã được cơ sở gửi đi đào tạo về chuyên môn
y tế, kỹ năng chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ tật nguyền. Vừa qua, tổ chức Trẻ em bị
nhiễm chất độc da cam ở Paris (Pháp) đã cử hai chuyên viên xã hội đến Thiên
Phước đào tạo tại chỗ trong vòng 9 tháng cho đội ngũ cán bộ, nhân viên, bảo mẫu
của cơ sở. Tiếng lành đồn xa, rất nhiều sinh viên người Nhật, Pháp, Úc... được
sự giới thiệu của nhiều tổ chức y tế, từ thiện, đã tìm đến đây xin thực tập.
Tất cả đều hết lòng vì các cháu. Việc chữa trị bệnh tật, nuôi dưỡng, chăm sóc
các cháu được thực hiện theo quy trình khoa học, với sự hỗ trợ của các phương
tiện y học và các biện pháp vật lý trị liệu, châm cứu, tập thể dục dưỡng
sinh... để giúp các cháu phục hồi chức năng...
Hướng về các cháu nạn nhân chất độc da cam ở Thiên Phước là hàng trăm tấm lòng
nhân ái từ bốn phương trời. Nhưng đó không phải là tất cả. Để chủ động nguồn
kinh phí cho hoạt động nuôi dưỡng, điều trị bệnh tật cho các cháu, Thiên Phước
đã lập một khu trang trại gần 10 ha tại xã An Phú huyện Bến Cát tỉnh Bình
Dương, triển khai chăn nuôi đà điểu và gia súc. Khu trang trại này không chỉ
tạo nguồn thu phục vụ hoạt động mà nó còn là nơi tạo công ăn, việc làm cho
những cháu sau khi phục hồi chức năng, có khả năng lao động để hòa nhập cộng
đồng.
Anh Tống Viết Hiệp, trợ lý của Linh mục Phan Khắc Từ phấn chấn thông báo với
tôi tin vui: UBND TPHCM đã cấp hơn 3.800m2 đất ở quận 8 để xây dựng trung tâm
chính của Thiên Phước. Hiện đã hoàn thiện việc san lấp mặt bằng và xây dựng một
số hạng mục hạ tầng cơ sở. Dự kiến đến năm 2010 sẽ đưa vào sử dụng. Cơ sở sẽ
nhận nuôi dưỡng thêm khoảng 200 cháu nữa. Tại đây sẽ có trung tâm dạy chữ, dạy
nghề và giao lưu quốc tế để hướng việc chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ em nạn nhân
chất độc da cam ra cộng đồng.
Rời Thiên Phước, tôi tâm đắc mãi cách lý giải của cô bảo mẫu trẻ. Đúng vậy! Cái
gốc để tu thân ở đời chính là việc làm được nhiều điều phước. Cái phước ấy có
được bắt nguồn từ ý nghĩ, việc làm nhân hậu hàng ngày, là sự sẻ chia đối với
những thân phận bất hạnh, kém may mắn.
[phai]PHAN TÙNG SƠN[/phai]
__________________
c