Chúng tôi ghé gia đình anh Lê Văn Quyền
(45 tuổi), chị Nguyễn Thị Ba (42 tuổi) ở đội 3, thôn Bích La Đông, xã
Triệu Đông, huyện Triệu Phong (Quảng Trị) khi trời đã chập tối.
Gia
đình anh Quyền, chị Ba thuộc diện nghèo nhất xã. Ngôi nhà nhỏ lụp xụp,
lợp bằng mái tôn cũ kỹ, không có một cánh cửa cho ra hồn ấy là nơi tá
túc cho cả gia đình. Lúc chúng tôi đến, anh Quyền đang khập khiểng gắng
gượng bổ củi ở ngoài sân, trong nhà chị Ba đang rót nước uống thuốc cùng
đứa con trai. Vẻ mặt khắc khổ, buồn rầu anh Quyền cho biết: "Tôi bị
ung thư xương đã 6 năm nay, qua hai lần mổ, mấy lần tia xạ, truyền hóa
chất rồi nhưng cũng không có hy vọng gì. May mà cái chân chưa bị cưa bỏ.
Ở nhà giờ chẳng làm được gì, ngay như lúc chiều tôi cố gắng đi bơm
thuốc cho lúa nhưng vừa bước xuống ruộng là xây xẩm mặt mày. Không biết
tôi còn cầm cự được bao lâu nữa!”.
Ngồi bên chồng, chị Ba với
thân hình ốm nhách, đen nhẻm ứa nước mắt khi nhắc đến tình cảnh của gia
đình mình. Chị Ba kể, anh chị kết hôn từ năm 1990, rồi lần lượt sinh
được 4 người con gồm 3 trai, 1 gái. Hồi đầu vợ chồng anh ở nhà nội. Ở
nhà nội có người anh chồng bị tâm thần từ 25 năm nay nên hay đập phá đến
cái nồi, cái chén còn không nguyên vẹn mà dùng. Đến khi ra riêng, cũng
vì nghèo quá mà xã thương tình cấp cho vợ chồng anh miếng đất sát rìa
ruộng để ở.
Năm 2008, anh Quyền bắt đầu phát hiện chân tay tê
nhức, đau buốt nên đi khám mới biết mình bị ung thư xương. Lúc anh
Quyền- trụ cột chính của gia đình- ngã bệnh, vợ chồng anh vét hết tiền
bạc để điều trị. Nhưng bệnh tình của anh vẫn chỉ cầm cự chứ không thể
chữa khỏi. Dai dẳng từ hơn 6 năm nay, cứ vài tháng anh lại phải vào Bệnh
viên Trung ương Huế kiểm tra, xạ trị để chống tế bào ung thư di căn… Về
phần chị Ba, cũng từ 8 năm nay, căn bệnh u ác tính ở cổ cũng đã khiến
chị gần như kiệt quệ.
"Ban đầu đau sơ sơ, hay ói nên tôi tưởng
mình có thai nhưng sự việc kéo dài mãi mà chẳng thấy bụng lớn nên tôi đi
khám. Nào ngờ, đến bệnh viện mới biết mình bị khối u ác tính chèn ngay
cổ họng. Bây giờ mỗi tháng tôi lại phải vào bệnh viện 1 lần để mua thuốc
điều trị. Các bác sĩ bảo rằng giờ tôi phải uống thuốc để kéo dài mạng
sống đến đâu hay đến đó chứ nếu mổ là khả năng chết rất cao. Tôi giờ
cũng chỉ mong sống được đến chừng nào hay chừng ấy để cố làm lụng nuôi
con lớn hơn chút nữa chứ cũng chẳng mong mỏi gì hơn…”, chị Ba nói trong
nghẹn ngào.
Bất hạnh vẫn chưa thôi buông tha cho gia đình này.
Cách đây khoảng 1 tháng, con trai thứ 3 của anh chị là Lê Văn Quốc, đang
học lớp 8 bỗng dưng lên cơn co giật, trợn mắt, người cứng đơ khi đang
học tại trường rồi sau đó tỉnh lại. Các bác sĩ kết luận con anh bị bệnh
động kinh.
Bệnh tật là vậy, nhưng giờ đây, mỗi ngày, trừ những
ngày vào viện, anh chị lại cố tìm việc để làm. Hai đứa con lớn thì đành
dở dang việc học, nay làm công nhân ở trong miền Nam, cũng chẳng giúp đỡ
được gì nhiều cho bố mẹ với đồng lương còm cõi.
"Trước đây vợ
chồng tôi có làm 3 sào ruộng, nhưng mới đây vì chẳng xoay ra tiền đi
viện điều trị đành phải bán bớt, giờ cả nhà chỉ làm 1,3 sào ruộng. Cũng
may có bà con, hàng xóm thường san sẻ thêm ít gạo cơm mới sống lay lắt
qua ngày”. Lời vợ chồng anh Quyền nói trong nước mắt lúc chia tay, nghe
quặn thắt cả ruột gan…
Bài, ảnh:ĐỨC VIỆT
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về gia đình anh Lê Văn Quyền
(45 tuổi), chị Nguyễn Thị Ba (42 tuổi) ở đội 3, thôn Bích La Đông, xã
Triệu Đông, huyện Triệu Phong (Quảng Trị) Xem thêm, xin mời vào trang Web:thienphuoc.com