Tôi và em, sống bên nhau , chẳng hiểu gì nhau
Thì cuộc đời vẫn vậy có sao đâu
Hai nửa âm, dương, cục nam châm một khối
Em hay bi bô, còn tôi ít nói
Tuổi khắc nhau, thượng đế sắp đặt mà
Đời mãi chua ngoa, đâu cứ phải thật thà
Để được làm ông Tiên, ông Bụt
Chẳng ai ước mong, quê năm nào cũng lụt
Hạn hán cháy đồng, ngoắc ngoải đợi cơn mưa
Trái đất vô tư, nơi thiếu lại nơi thừa
Và năm tháng mãi gập ghềnh sóng gió
Ta vẫn biết, đời luôn là bể khổ
Nên khi sinh ra, lấy tiếng khóc chào đời
Ngữa mặt lên, thăm thẳm một vùng trời
Cứ tưởng sướng vui vô tận
Chẳng ốm đau và chẳng bao giờ lận đận
Tất cả hân hoan, mọi thứ đủ đầy
Em quả nực cười, giả bộ thơ ngây
Trước sự thật nói điều không biết
Cũng chẳng sao vì đời luôn khiếm khuyết
Ta sẵn sàng tha thứ hết cho nhau
Em và tôi cứ vẫn vậy trước sau
Hai thái cực, hai mảnh đời lắp ghép
Ta trộn vào nhau những vui, buồn khép nép
Và phải dung hòa những cái chung, riêng.