THƯƠNG
MÙA HÈ QUẢNG TRỊ---Thơ Đào Trường San
Tôi đi dọc sườn non Quảng Trị
Từ Hải Lăng cho đến Vĩnh Linh
Sáng tinh mơ tất cả lặng thinh
Con mắt của tôi ngắm kỹ
Giọt nắng vô tư bầu trời xanh giản dị
Một màu xanh quen ngọn gió Lào
Con đường dài chất chứa ước ao
Quê hương xua tan nghèo đói
Những cồn cát chạy dài nắng loang loáng chói
Lác đác chen vài chấm nhỏ màu xanh
Phía Hải Thành ai đó bước đi nhanh
Sợ nắng lên cao bàn chân bỏng rát
Tôi qua Triệu Phong chợt hiện về cơn khát
Đám ruộng bên đường nứt nẻ chân chim
Thành phố Đông Hà trưa vắng nằm im
Tất cả như tìm bóng râm nghỉ thở
Về Gio Linh đất ba zan màu mỡ
Từng hàng cây im phăng phắc đứng giữa vườn
Tiếng ve râm ran báo hiệu sự bình thường
Mùa hè ở đây quen rồi nắng gắt
Vẫn thấp thoáng bóng người đi chân đất
Những người nông dân vất vả gió sương
Sông Bến Hải kia rồi giới tuyến Hiền Lương
Mảnh đất Vĩnh Linh hiện ra trước mắt
Ai dám nói ở nơi này nóng nhất
Cả vườn đồi lặng đến thất kinh
Mùa hè đi qua Quảng Trị quê mình
Thương đứt ruột nắng vàng như đổ lửa
Giọt mồ hôi trắng bờ vai cực khổ
Trọn một đời vất vả bám theo
Quảng Trị mùa hè con mắt nắng trong veo!
ĐTS