NẾU EM VỀ QUẢNG TRỊ--Thơ Đào Trường San
Nếu em về quê tôi Quảng Trị
Sẽ ngạc nhiên chút lãng mạn bất ngờ
Câu chuyện trạng cười xuyên thế kỷ
Mảnh đất nghèo ươm những giấc mơ
Nếu em chưa về Quảng Trị lần mô
Bình tĩnh nhé để không bị ngỡ ngàng
Sẽ khó hiểu tiếng " răng, tê, mô, rứa..”
Lại ưa đùa, giọng nói oang oang
Không sao hết, người quê chất phác
Sẽ coi em như những người thân
Trưa nắng gắt bát chè xanh đậm chát
Bữa cơm quê đạm bạc , dễ gần
Đừng ái ngại khi em nhìn thấy ớt
Trong thức ăn cay xé cả mồm
Thử một chút nóng ran đầu lưỡi
Lỡ nếm rồi, lần khác sẽ ăn luôn
Quảng Trị miền nóng rát, mưa tuôn
Nhiều di tích, nghĩa trang, gió Lào đặc sản
Chỉ con người là luôn lãng mạn
Trong khó khăn vẫn nở miệng cười
Nếu em về Quảng Trị quê tôi
Chắc chắn biết được nhiều kỷ niệm
Đất linh thiêng với bao đều kỳ diệu
Giữa khó khăn, mầm sống lại tuôn trào !