Sáng mồng một Tết, tôi ngồi ở nhà. Thường thì mồng một Tết năm nào cũng vậy, ít khi tôi đi đâu, vì sợ xông đất của người khác. Xông đất đầu năm mà gặp may mắn thì không sao, chứ gặp bất trắc thì người ta lại đổ lỗi cho mình, rất ngại. Chỉ mấy người bà con đến thăm, còn bạn bè chưa ai tới, có lẽ họ cũng ái ngại như tôi.
Tôi lấy xe chạy lòng vòng ngoài phố. Đó cũng là thói quen của tôi trong những năm gần đây. Những con đường tôi chạy qua, hầu hết đều khoáng đãng, như rộng ra, không còn cảnh chen chúc, kẹt xe như những ngày trước đó. Cửa hàng, cửa hiệu đóng kín, để ăn Tết. Vỉa hè thông thoáng, không còn ai lấn chiếm, một vài người khách thoải mái bách bộ, nhìn rất thích, giá như hàng ngày được như thế thì sung sướng biết bao.
Tôi cho xe chạy vô trung tâm quận 1. Quang cảnh nơi đây tấp nập khác thường. Dòng người đổ về khu đường hoa Nguyễn Huệ để ngắm cảnh rất đông, phần nhiều là khách du lịch và khách vãng lai, một số là những kẻ xa quê, vì nhiều lý do, ở lại đây ăn Tết. Quả là rất khó khăn để chụp được một tấm hình kỷ niệm. Ai cũng muốn chụp một tấm hình ở những nơi bắt mắt.
Nói vậy thôi, chứ ngày Tết mọi thứ rồi cũng êm đẹp cả. Người ta chờ đợi, nhường nhịn, chia sẻ lẫn nhau. Ai cũng vui, ai cũng cười tươi rói. Người nào cũng xinh, người nào cũng đẹp. Một khung cảnh nên thơ, giữa khí trời mát mẻ, lâng lâng của mùa xuân. Thật tuyệt vời. Đúng là Tết.
Tôi không thể cho xe chạy vào bên trong đường hoa Nguyễn Huệ, đành dừng xe bên ngoài, đưa máy ảnh lên, chụp lạ một vài tấm rồi đi. Từ quận 1, tôi chạy sang quận 3, vòng lên quận 5, rồi về nhà. Ngày mồng một Tết êm ả, trôi qua như thế.
Vào nhà, tôi bật tivi lên xem. Màn hình đang hát bài " Đảng đã cho ta mùa xuân", của Phạm Tuyên, một cô ca sỹ duyên dáng, hát say sưa, cùng nhóm trẻ xinh tươi, hồn nhiên, múa phụ họa, nghe mà phấn chấn lạ